Bắc Minh Thần kìm nén cơn giận, chờ hắn moi hết bí mật của nữ nhân này, sẽ rút gân lột da nàng ta, chậm rãi hành hạ đến chết.
Cả người Phật Tịch nổi da gà.
Bắc Minh Thần buông tay Phật Tịch ra, quay người đi thẳng về phía trước.
Phật Tịch xoa lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.
Giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Hoài vang lên: "Không sao chứ?"
Phật Tịch ngửa đầu cười: "Không sao, đa tạ thái tử điện hạ quan tâm."
Bắc Minh Thần đi mấy bước, phát hiện phía sau không ai đi theo, xoay người nhìn lại chỉ thấy hai người đang cười đùa vui vẻ, không biết đang nói gì.
Hắn lạnh lùng quát: "Phật Tịch..."
Phật Tịch liếc mắt, gật đầu tạm biệt Bắc Minh Hoài, sau đó giận dữ đi qua.
[Bệnh hoạn, chắc là quen thói rồi, đánh một phen là ngoan thôi.]
Bắc Minh Thần cúi đầu liếc mắt.
Phật Tịch hơi mỉm cười, dịu dàng nói: "Vương gia, sao thế?"
Bắc Minh Thần cười lạnh: "Vương phi biết thiên đạo luân hồi chứ?"
Phật Tịch mím môi lắc đầu.
[Thiên đạo luân hồi, trời xanh tha cho ai?]
[Hắn có ý gì?]
"Bệ hạ giá lâm." Ngoài điện vang lên tiếng thông báo.
"Cung nghênh bệ hạ." Chúng thần quỳ lạy.
"Bình thân đi." Hoàng đế uy nghiêm nói.
"Tạ bệ hạ." Chúng thần đứng dậy.
Hoàng đế đi đến bậc thang, liếc nhìn một vòng trong đại điện, ánh mắt dừng trên người Bắc Minh Thần, khẽ gật đầu tỏ ý khen ngợi.
Chúng thần ngẩng đầu, thuận theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709900/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.