Bắc Minh Thần biến sắc, có vẻ như thẹn quá hóa giận, sao nàng lại dám nhận định như thế.
Những chuyện này ngay cả hắn cũng không biết.
Một người dám nghĩ, một người dám đoán.
Đột nhiên bầu không khí trong xe ngựa trở nên đóng băng, mãi cho đến nơi, thị vệ lái xe phá vỡ sự trầm mặc này.
"Vương gia, vương phi, đến hoàng cung rồi."
Phật Tịch nghe vậy dẫn đầu đi ra nhảy xuống xe ngựa.
Bắc Minh Thần đi theo sau, vô cùng cao quý đạp lên ghế chậm rãi đi xuống.
[Dường như ta hơi mất mặt.]
Bắc Minh Thần cất bước đi thẳng về phía trước, Phật Tịch theo sát phía sau.
Nàng nhìn tường thành cao ngất, chép miệng, tình cảnh này đột nhiên nàng biểu lộ cảm xúc.
[Ồ, tường thành, tường thành cao ngất. Ta là mẹ của ngươi, à không, ngươi là bà nội của ta.]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng khẽ lảo đảo, khóe miệng run rẩy, nhân tài mà.
"Bái kiến Thần vương, vương phi."
Tỳ nữ thấy bọn họ thì hành lễ thỉnh an.
Phật Tịch mỉm cười gật đầu, tha thứ cho nàng không thể nào tiếp nhận được hành động hở ra là quỳ thế này.
Hai người đi trên đường nhỏ trải đá thật dài, xuyên qua cửa cung, đi qua một hành lang.
Lúc đến nơi thiết yến, sắc trời đã tối, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Phật Tịch nâng đầu nhìn về ngôi sao trên bầu trời đêm, sao trời sáng rực lấp lóe.
[Lóe lên ánh sáng long lanh, trên trời đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709899/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.