Phật Tịch xoa cổ tay của mình, vung tay áo lên nhìn thoáng qua, đỏ bừng một mảng.
[Nam nhân c.h.ế.t tiệt, lại tàn nhẫn như thế.]
[Đau c.h.ế.t ta rồi.]
Ánh mắt Bắc Minh Thần lướt qua cổ tay của Phật Tịch, cổ tay mảnh khảnh hiện lên vết hồng hồng, vết thương hơi sưng lên hiện trên da thịt tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn nhíu mày, hắn chỉ dùng một phần lực mà thôi đã biến thành dạng này, đúng là yếu ớt.
Phật Tịch đưa tay khẽ xoa.
[Đau quá.]
Bắc Minh Thần duỗi ngón tay thon dài khẽ xoa lên chỗ sưng đỏ kia.
Phật Tịch hoảng sợ vội rút tay về, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong lòng hơi hốt hoảng.
"Ngài muốn làm gì?"
"Ta muốn xem có bị tổn thương xương cốt không." Bắc Minh Thần lạnh nhạt trả lời.
Phật Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
[Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, hắn muốn làm gì?]
[Sao ta cảm thấy hắn muốn vặn gãy tay của ta một lần, lại vặn gãy lần nữa...]
Bắc Minh Thần xoa mi tâm, kìm nén lửa giận trong lòng, vươn tay ra: "Không phải đau tay à, đưa cho ta xem."
Phật Tịch mím môi, giấu tay ở phía sau, cảm thấy khó hiểu: "Sao ngài biết ta bị đau tay?"
Bỗng nhiên Bắc Minh Thần ngẩn người, mặt không đổi sắc nói: "Nếu tay nàng không bị đau sẽ liên tục xoa tay à?"
Nỗi sợ hãi của Phật Tịch tan biến, sắc mặt dần bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3709894/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.