Bóng đêm dần dần bao phủ khắp không gian, trên trời đêm đầy sao tỏa sáng rực rỡ, một vầng trăng tròn treo ở giữa trời đêm, tô điểm cho vùng đất thành màu trắng bạc.
Trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn dầu suy tàn theo mấy chạc cây lung lay trong gió, vào lúc này Mộc Vân Cẩm cũng từ từ tỉnh lại.
"Nhị ca, tẩu tẩu tỉnh rồi, tẩu tẩu tỉnh rồi..."
Thẩm Ngọc Thư sáng bừng hai mắt, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế mềm.
Thẩm Diệu Thần đang ngồi dựa vào bên giường, nghe thấy Thẩm Ngọc Thư mừng rỡ nói thì cả người trong nháy mắt thẳng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.
Vân Sơ động tác vô cùng quen thuộc bưng một ly nước ấm từ bàn qua đưa cho Thẩm Diệu Thần. Có lẽ do hắn đang đắm chìm trong sự vui mừng khi Mộc Vân Cẩm tỉnh lại, nên đối với sự hiểu ý của Vân Sơ hắn hiếm khi dành ra một ánh mắt tán thưởng.
Vân Sơ mím môi cười cười, quy củ đứng qua một bên.
Xem ra hy vọng rời phủ nuôi ba nghìn trai lơ của chủ tử nhà mình sẽ bị dập tắt triệt để rồi.
Mộc Vân Cẩm biết bản thân lại hôn mê, nhưng nàng cũng chỉ nhớ lại mấy ký ức không thể chịu nổi thôi mà đã như vậy rồi.
Cho nên, nếu nàng thật sự còn không thực hiện kế hoạch tru diệt của Quỷ Mị, chẳng phải là sẽ cưỡi hạc qua tây thiên luôn sao?
Nghĩ đến đó, Mộc Vân Cẩm cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng trắng bệch thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481306/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.