Sau khi hồi phủ, Mộc Vân Cẩm còn muốn hỏi Thẩm Diệu Thần về chuyện của Thẩm Ngọc Thư, nhưng nhớ tới thái độ có lệ của hắn lúc trước, ngẫm lại vẫn là thôi, cuối cùng cũng không hỏi được cái gì.
Buổi trưa ngày hôm sau, sắc trời âm u, trong không khí là cảm giác khô nóng khó chịu. Tiếng ve kêu bên tai không dứt, hình như sắp có một trận mưa rào đổ xuống.
Mộc Vân Cẩm sai người mang ghế Quý phi ra đặt ở dưới cây lớn trong sân, từng cơn gió mát thổi qua khiến cho nàng có cảm giác buồn ngủ.
"Chủ tử, đêm qua người đi Túy Tiên Lâu có gặp nguy hiểm gì không?"
"Nguy hiểm thì không có, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn không nhỏ".
"Chủ tử nói thế có ý gì?"
Vân Sơ ngồi ở trên ghế tròn một bên, trong tay bưng một bình trà, đang rót trà vào chén cho Mộc Vân Cẩm.
"Người nọ tìm cách dẫn ta đi tới Túy Tiên Lâu chỉ là để nói bí mật mà Ly Vương điện hạ giấu diếm bấy lâu cho ta biết".
"Ly Vương điện hạ có chuyện gì mà cần phải để chủ tử biết, chẳng lẽ là về năng lực vẽ tranh trước kia của Ly Vương điện hạ sao?"
"Không phải, là về lai lịch của Ly Vương điện hạ".
Mộc Vân Cẩm nghiêng người trên ghế quý phi, dựa nửa người vào thành ghế, nhẹ hớp một ngụm trà, đôi mắt khép hờ trông có vẻ rất thích ý. . Ngôn Tình Tổng Tài
Vân Sơ càng không rõ. Bây giờ Ly Vương điện hạ là con trai của Quý phi nương nương, độc hưởng sủng ái của Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481297/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.