"Vương gia, có cần thuộc hạ đuổi theo không?"
Dạ Hạo liếc mắt nhìn Quỷ Mị đã biến mất ngoài cửa.
"Không cần."
Thẩm Diệu Thần nói thật lạnh nhạt, như thể không muốn đề cập tới đối phương.
"Lá gan của Vương phi càng ngày càng to rồi. Đêm khuya thanh vắng nàng dám cải trang một thân một mình tới Túy Tiên Lâu, hoa lâu đệ nhất kinh thành?"
"Sao thiếp lại không biết điều đó? Chỉ là thiếp không thể không đến".
Có vẻ tâm trạng Mộc Vân Cẩm không được tốt nên giọng nói rất trầm, cả người như lâm vào trầm mặc.
Thẩm Diệu Thần vô ý thức đến gần mấy bước, dáng người đồ sộ cao ngất đứng ở bên cạnh nàng, tựa như đã nhận ra vẻ mệt mỏi của Mộc Vân Cẩm nên hắn phất phất tay với mấy người còn lại, ý bảo bọn họ lui hết xuống.
"Xem ra năng lực vẽ tranh của thiếp có tác dụng thật, Vương gia thật sự tới..."
Mộc Vân Cẩm với ánh mắt mê man vô định nhìn về phía ánh trăng trải đầy đất, trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác mất mát.
"Sao nàng chắc chắn bản vương tới nơi đây chỉ vì năng lực vẽ tranh của nàng?"
Mộc Vân Cẩm hơi ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không phải sao?"
"Trước khi nàng vẽ bản vương đã sớm tới nơi này rồi. Bản vương lo lắng cho sự an nguy của nàng, không phải nàng nên bày tỏ chút thành ý sao?"
Mộc Vân Cẩm càng kinh ngạc hơn, trong nội tâm có chút xúc động.
"Tất nhiên là phải bày tỏ rồi, nhưng mà Vương gia làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481296/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.