"Đang yên đang lành sao lại đột nhiên bị trọng thương, đã vậy còn hôn mê bất tỉnh nữa? Không phải ban trưa còn đang khỏe lắm sao?"
Mộc Vân Cẩm còn thấy tờ hưu thư trong tay áo còn chưa hết ấm đâu, hắn làm sao đã trọng thương rồi, đây là đang cố tình chơi khăm nàng sao.
"Vân Sơ, vừa rồi ngươi nói hình như có người theo dõi chúng ta sao?"
Mộc Vân Cẩm bất tri bất giác nhớ lại những gì Vân Sơ vừa nói, lập tức bật dậy khỏi quý khi tháp.
"Chủ tử, người...nô tỳ nói từ lâu rồi, bây giờ người mới phản ứng được sao? Có lẽ là do chủ tử lo lắng quá nhiều rồi nên mới không thể để ý tới những chuyện khác".
Vân Sơ cơ trí tiếp lời, trên mặt lộ vẻ bối rối. Vân Tấn ở một bên loay hoay với đống thảo dược, bày ra vẻ không đếm xỉa tới.
Nha hoàn chạy từ chủ viện tới trông có vẻ rất cấp bách, nhưng chủ tớ ba người lại không hoảng loạn chút nào, thậm chí khiến người ta còn cảm giác như ba người họ đang ước gì Vương gia có thể cưỡi hạc về trời.
"Nha đầu nhà ngươi sao lại hành sự lỗ mãng như vậy? Vương gia bị trọng thương, chuyện đầu tiên các ngươi nên làm không phải là đi mời thái y sao? Cớ gì cứ ai gặp chuyện gì là lại tùy tiện chạy tới chỗ bản vương phi, ai không biết còn tưởng rằng bản vương phi y thuật tinh xảo vậy".
Mộc Vân Cẩm khẽ nâng cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, nhẹ nhàng vén lại tóc mai ở bên tai, sau đó mới không nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.