" Tiểu Lan! Tiểu Lan à! "
Thanh Lan nghe tiếng ai đó gọi, giọng nói rất non nớt, cũng rất quen thuộc..
Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đây không phải phòng của nàng, xung quanh đều là cỏ xanh mướt, còn điểm thêm vài bông hoa vàng xinh đẹp, trải dài không thấy chân trời
Đối diện nàng là một đứa bé vô cùng đáng yêu tầm 10 tuổi, ăn mặc sang trọng, từ trên xuống dưới đều là trang sức đắt tiền, y phục đỏ như máu, mái tóc cài đầy trâm quý giá
Đứa bé cầm một bó hoa màu vàng, miệng cười rất tươi, còn ngọt ngào:
" Tiểu Lan, nhanh lên nào, nếu không sẽ bị mọi người bỏ lại đấy "
" Uyển..Thanh " Cả người Thanh Lan đều run lên, như không thể tin vào mắt mình
" Ừ " đứa bé ấy vẫn cười
Thanh Lan lùi về vài bước, rồi ngồi sụp xuống:
" Không thể nào "
" Hửm? " Đứa bé hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, gương mặt tươi cười liền tắt, thay vào đó là sự chê trách " Tiểu Lan, tại sao muội lại tranh giành thân phận của tỷ "
" Muội.. muội "
" Chúng ta rõ ràng là tỷ muội tốt cơ mà, tại sao lại đối xử với tỷ như vậy? " Đứa bé cao giọng, gắt gỏng nói
" Muội không có! Muội.. " Thanh Lan ngẩng đầu lên, không biết phải làm thế nào
" Tỷ vì muội mà hy sinh, muội lại làm vậy với tỷ " Giọng đứa bé rất bi thương, trách móc ngày càng nặng nề
Thanh Lan đưa hai tay bịt tai lại, lắc đầu nguầy nguậy, cả thân hình run lên mạnh mẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/1513124/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.