Hoàng thượng tức giận ném cả bộ ly sứ đắt tiền xuống đất
" Chuyện này là sao? "
Lí thái y run rẩy quỳ xuống, mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo
" Thần.. thần thật sự hết cách "
Lí thái y cứ vậy mà quỳ, mồ hôi ngày càng nhiều
Hoàng thượng có diễn cũng không cần diễn nhập tâm vậy đâu, làm trái tim nhỏ bé của ông muốn rụng theo rồi
Tiểu Hoài vẫn một mực quỳ cạnh giường thái hậu, đầu cúi thấp xuống, không rõ biểu cảm ra sao, nhưng thân hình hơi run, là nàng đang nhịn cười
" Tiểu Hoài cô nương, có biết gì không? " Hoàng thượng nhẫn nhịn quay qua Tiểu Hoài, giọng trang nghiêm hỏi
Tiểu Hoài cúi thấp người hơn, giọng nhỏ nhẹ:
" Tiểu nữ không rõ, nhưng một phần là do tiểu nữ bất cẩn "
Hoàng thượng thấy nàng muốn ngẩng đầu lên trả lời liền không nhịn được quát lớn
" Ngươi cúi đầu xuống cho ta "
" Tiểu nữ rõ " Tiểu Hoài giật thót tim, ôi mẹ ơi, có mắng cũng phải báo trước chứ
Hoàng thượng nhận ra bản thân lỡ lời, liền dùng tay vuốt ngực hạ hỏa
Đó đến giờ có lúc nào ông để nữ nhi hạ mình quỳ xuống đâu, nếu giờ nàng ngước đầu lên nhìn, chỉ sợ ông không nhịn được mà ngừng diễn
Thái hậu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi lúc còn ho khụ khụ, Tiểu Hoài vội đứng lên vuốt lưng cho người dễ thông khí
" Phụ hoàng, người đừng tức giận, ảnh hưởng long thể " Thanh Lan đưa tay che đi gương mặt đầy nước mắt của bản thân, hả hê nhìn kẻ sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/1513121/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.