Mộ Lăng Trì nghe xong trầm tư.
- "Họ giải độc cho nàng sao? Chẳng phải...."
- " Ừ, họ có Hoa Sen Thủy Tuyết ta cũng không biết họ lấy ở đâu". Đông Phương Nhựic Như nhanh nhảu đáp.
- "Vậy tại sao tên Huyền Thanh này lại tỉnh trước ta?" Mộ Lăng Trì nhìn sang Huyền Thanh.
Thấy Mộ Lăng Trì hỏi Huyền Thanh cũng nhanh chóng đáp lời.
- "Đó là vì thuộc hạ trứic đó nghỉ ngơi nhiều hơn ngài. Ngài lo cho vương phi nên sứac khoẻ không được tốt nhất, đã vậy lúc lên núi ngài còn mang theo vương phi một người lo hai thân còn riêng ta thì chỉ có mình ta nên không có bị kiệt sức nhiều như chủ tử".
- "Vậy ta ngủ bao lâu rồi?"
- "Bốn ngày." Đông Phưing Nhược Như chậm rãi đáp.
- "Cái gì?!! Bốn ngày? Ta đã ngủ lâu như vậy sao?"
- "Các vị đã nói chuyên xong chưa? Ta có thể vào đó chứ?"
Mộ Lăng Trì vừa dứt lời thì bên ngoài cửa lều có tiếng gọi.
- "Được rồi! Ngài có thể vào". Đông Phương Nhược Như đáo vọng ra bên ngoài.
Là người đàn ông trung niên hồi nãy. Mộ Lăng Trì nhìn người đàn ông bằng ánh mắt suy xét. Thấy vậy Đông Phương Nhược Như liền lên tiếng
- "Người này là trưởng thôn của nơi này hay nói đúng hơn là trưởng tộc. Ông ấy tên Cổ Lực Âu Việt".
xong Mộ Lăng Trì mới bỏ ánh mắt kia đi.
- "Ta có việc muốn nói riêng với vị cô nương này có được không?" Cổ Lực Âu Việt nói.
Mộ Lăng Trì nghe tới đây lại quay sang người đàn ông bằng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/959018/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.