______Sáng hôm sau______
- "Chúng ta chuẩn bị lên núi,ta giúp nàng mặc thêm đồ không chút nữa sẽ lạnh".
- "Ừm" Đông Phương Nhược Như cố gắng mở lời trong đau đớn.
- "Ta phải đưa nàng đi để nếu tìm thấy thuốc thì sẽ dùng luôn tránh bất trắc".
- "Ừm! Cảm... ơn!"
Mộ Lăng Trì cõng Đông Phương Nhược Như trên lưng cùng với Huyền Thanh bắt đầu lên núi tuyết ( Huyền Thanh đi theo để yểm trợ)
Lên trên càng cao trời càng trở nên giá rét, đường đi khó khăn hơn, nhiều vách đá, gió càng thêm mạnh quả nhiên rất khí có thể di chuyển. Đã vậy xung quanh chỉ toàn một màu trắng của tuyết.
- "Vương gia! Có khi nào chúng ta đi lạc không?"
- "Không biết, cứ đi thêm một lúc".
- "Nhưng đi như vậy mãi chẳng tìm được há chẳng phải công cốc?"
Mộ Lăng Trì trầm tư, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua khiến hắn suýt chút nữa thì ngã.
- "Vương gia!" Huyền Thanh hét lớn.
- "Ta không sao!....Vì hoa nằm trên đỉnh núi nên chắc chắn đi theo độ dốc sẽ tới".
- "Nhưng gió mạnh quá, đường dốc như vậy rất khó lên, chưa nói nếu trượt chân thì mất mạng như chơi".
Mộ Lăng Trì không nói gì, tiêos tục đi tiếp. Huyền Thanh vẫn tiếp tục bán sát chủ tử tránh bị lạc.
Đang đi thì gặp một bầy sói tuyết lớn tầm hơn năm mươi con. Mộ Lăng Trì và Huyền Thanh chống cự đang trời lạnh lại đang có chút đói mà lũ sói tuyết này cũng vô cùng hung hăng nên cả hai người đã kiệt sức mà ngất lịm đi.
- "Nhược Như!" Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/959017/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.