- "Ha, biết như vậy là rất tốt!" Đông Phương Nhược Như cố lên giọng để khích tướng.
- "Tỷ tỷ nói như vậy là đang khinh thường muội sao?" Hạ Thanh Lan giọng uất ức nói.
- "Muội muội đúng rồi đó! Đúng như vậy đó, một đứa con của một thương nhân nhỏ nhoi mà dám đòi trèo lên làm phượng hoàng."
- "Tỷ, tỷ sao có thể nói như vậy được chứ?"
- "Sao? Khóc rồi? Đừng tưởng như vậy sẽ khiến ta khó xử động tâm rơi vào bẫy của ngươi. Biết điều thì sẽ có một cuộc sống tốt...nếu không..."
- "Ngươi! Đông Phương Nhược Như ngươi được lắm! Nể tình ngươi được hoàng thượng ban hôn ta mới không thèm tính toán với ngươi!"
Nàng ta cuối cùng cũng không chịu được mà đứng phắt dậy chỉ ngón tay vào mặt Đông Phương Nhược Như.
- "Hỗn xược!" Nhược Như đập mạnh tay xuống bàn "Tên húy của bản vương phi ngươi há có thể tùy tiện gọi!"
- "Ta cứ gọi như vậy đó, ngươi làm gì được ta? Chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược, có được một khuôn mặt dễ nhìn mà đòi được sủng ái."
Hạ Thanh Lan tiến tới chỗ nàng mà đánh tới, hình như nàng ta biết chút võ công. Đông Phương Nhược Như né được rất nhanh nắm lấy tay nàng ta kéo mạnh làm nàng ta mất thăng bằng ngã xuống đất. Hạ Thanh Lan đang toàn đứng lên đánh trả thì một giọng nói vang tới:
- "Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Mộ Lăng Trì bước tới, Hạ Thanh Lan liền diễn một màn mĩ nhân rơi lệ.
- "Huhu...vương gia, Thanh Lan chỉ là muốn đi dạo quanh hồ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/959007/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.