Nàng chạy tới chỗ bán kẹo hồ lô, người bán hồ lô liền nhanh nhảu nói:
- " Vị cô nương này, cô muốn mua hồ lô sao?"
- " Cho ta bốn xiên đi."
- " Được, được."
- " Nè, ngươi ăn nhiều vậy?" Mộ Lăng Trì vừa kịp lúc đuổi tới chỗ nàng. Hắn còn tưởng lạc mất nàng rồi chứ, sao có thể cưa chạy lăng nhăng như vậy được.
- " Kệ ta, ngươi trả tiền đi." Đông Phương Nhược Như mặc kệ mà kêu hắn trả tiền. Một phần là vì muốn tiêu tiền của hắn, một phần là vì nàng cũng không mang theo tiền bên mình mà không mang theo tiền là do nàng cố ý.
Mộ Lăng Trì thực sự không thể hiểu nổi con người nàng, lúc quật cường, lúc đáng yêu nhưng lại có lúc vô cùng mềm yếu giống như đêm lần trước vậy.
Mà nói đến quật cường thì từ lần bị ám sát ở bãi săn Mộ Lăng Trì vẫn luôn thắc mắc tại sao nàng lại biết võ công được, tra thế nào cũng không ra. Hắn cảm thấy nàng có rất nhiều bí mật, hắn không giận nàng vì chuyện này mà hận hắn không thể hiểu thấu được. Rõ ràng khi tra thân phận của nàng không hề có gì sai sót.
Mộ Lăng Trì trả tiền xong liền nói như đang trách nàng nhưng lại mang đầy vẻ trêu chọc:
- "Gan cô cũng không hề nhỏ nhỉ? Dám ra lệnh cho bổn vương, ăn xong còn bắt bổn vương trả tiền."
Nàng cười một cái vô cùng tươi như là nàng chẳng làm gì, nụ cười ngây thơ vô tội:
- "Vương gia đã quá khen rồi. Dù gì thì ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/958993/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.