- "Hửm, mọi người sao lại không nói gì nữa vậy? Hoàng tẩu với hoàng huynh không ăn sao?" Mộ Ngọc Uyển đột nhiên lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí kì quặc vô cùng ngột ngạt này.
Đúng là chỉ ngây thơ vô tội như vậy mới dám và làm được chuyện này. Đông Phương Nhược Như vội vàng chữa:
- " Đâu có chứ, chẳng qua là ta đang suy nghĩ tới một vài điều thôi."
- " Ồ! Vậy sao hoàng huynh cũng không ăn?"
- " Ta không thích đồ ngọt."
- " Chẳng phải lúc nãy huynh cũng ăn đó sao?"
Mộ Ngọc Uyển liên tục thắc mắc, Mộ Lăng Ảnh nhanh tay ngay lập tức nhét một miếng bánh vào miệng vị lục tiểu công chúa này. Đúng là ngây thơ quá cũng có ngày gây hoạ.
- "Muội lo ăn của muội đi. Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ! Còn không mau ăn nhanh ta sẽ ăn hết của muội đó."
Xong, Mộ Lăng Ảnh trong lòng "phù" nhẹ một tiếng cảm giác nhẹ lòng đi một chút. Nếu mà hắn cứ để vị muội muội ngốc này hỏi tiếp thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Sau khi ăn xong Mộ Ngọc Uyển cùng với Đông Phương Nhược Như vào bếp làm một ít điểm tâm để nàng và lục ca của nàng mang về. Hai người họ về rồi, Nhược Như cũng quay về ngủ cho tới tận mờ tối. Ăn xong, tắm rửa rồi đi dạo chút lại quay về phòng ngủ tiếp.
Hôm nay Mộ Lăng Trì không tới chỗ nàng làm nàng trong lòng cũng có chút ít hụt hẫng, trống vắng. Nằm xuống giường mà khó ngủ, cứ cảm giác thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/958992/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.