Trong rừng săn Đông Phương Phược Như nhàn thấy một con nai vô cùng đẹp, mắt nó lấp la lấp lánh. Đang định xuống ngựa đi tới chỗ nó thì "phập" cung tên của Mộ Lăng Trì đã bắn trúng nó, máu chảy ra thế là nó phải chết.
- "Ngươi làm cái gì vậy hả, ai cho ngươi bắn?"
- "Dù gì cũng chết. Chết trong tay bổn vương là phúc tám đời của nó."
- "Hả!" Đông Phương Nhược Như đơ cứng người 'tên này sao có thể tự luyến ngay cả với con nai vậy!!??'
Đang không để ý thù một con hổ lao tới chỗ nàng khiến nàng không ohanr ứng kịp. May mà Mộ Lăng Trì phi một con dao tới vào mắt nó khiến nó mgax ra đất.
Bị bắn con hổ lớn chạy đi, Mộ Lăng Trì đuổi theo Đông Phương Nhược Như cũng đi theo, sau được một lúc con hổ bỗng dừnh lạilieenf bị Mộ Lăng Trì bắn một phát.Trong lúc hấp hối hình như đang ôm thứ gì đó thấy vậy Đông Phương Nhược Như chạy đến xem thử. Hoá ra là một con hổ con.
- "Wao, là một tiểu hổ con nè, siêu dễ thương"
Nàng ôm con hổ lên, biết rằng hồi nãy hổ mẹ đang cố bảo vệ hổ con nàng ngồi xuống cảnh hổ mẹ ánh mắt dịu dàng nói:
- "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tiểu hổ con."
xong nàng ôm hổ con rời đi, trèo lên ngựa
- "Thừa thãi" Mộ Lăng Trì nói bằng giọng lạnh nhạt nhưng Nhược Như không để ý, bọn họ vẫn tiếp tục buổi săn.
Nhìn Mộ Lăng Trì đi săn Đông Phương Nhược Như được mở rộng tầm mắt, phải gọi là 'bách phát bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/238435/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.