Đoàn người đi rất chậm, vừa đi vừa dừng nên phỏng chừng cũng phải mất nửa tháng mới tới kinh thành.
Trong khoảng thời gian này, Nam Hoài vương đã phát điên một lần và liên tục gào thét rằng: “Ta không có sai", Thương Mai bất đắc dĩ phải cho hắn ta uống thuốc để hắn ngủ yên.
A Cảnh biết trước đây hắn ta từng có ý đồ với Nhu Dao nên không hề khách khí với hắn, lúc ở chung xe ngựa với hắn ta, hắn cũng đã gây không ít sức ép lên hắn, bây giờ hắn ngủ rồi, A Cảnh có vẻ hơi buồn chán.
Ngày đó sau khi Nhu Dao nổi giận đã không còn để ý đến hắn, mặc cho hắn dùng mọi cách để cầu xin tha thứ, nàng ta vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh.
A Cảnh cũng là một người khá nóng tính, thấy Nhu Dao mặc kệ mình, cúng hơi tức, chủ yếu là vì hắn không biết mình đã làm sai ở đâu.
Hai người có chút nóng nảy khiến mọi người cũng khổ lây.
Ví dụ, trong lúc ăn, A Cảnh vô tình ngồi cạnh Nhu Dao, Nhu Dao liền đứng dậy đổi vị trí, A Cảnh thấy thế thì quăng đũa bỏ đi, Nhu Dao thấy hắn bỏ đi thì cũng bỏ đi luôn, mọi người ăn cơm xong, Thương Mai cùng Linh Lợi còn phải đưa cơm đến phòng hai người họ, sau đó còn phải nghe từng người than thở.
"Ngươi nói xem, hắn còn mặt mũi mà tức giận sao? Mà hắn giận cái gì chứ? Ta vẫn chưa đồng ý gả cho hắn mà hắn đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ đưa ta về Bắc Mạc? Cho dù nhà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800441/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.