Chương trước
Chương sau
Thương Mai kinh ngạc nhìn nàng ta, vẻ mặt động tình này, gương mặt dịu dàng và mơ hồ, không hề còn có vẻ lạnh nhạt trước đó, dường như đây là một cô gái đang yêu.
"Nhưng mà, không phải trước kia ngươi nói với ta, ngươi không hề có ý tứ về phương diện này với Khang Bình Đế sao? Ngươi còn nói, không muốn xuất giá." Thương Mai sửa lại ý nghĩ một chút, thậm chí cô còn có chút hoài nghi, Tần Châu nhìn ra dụng ý của mình, cho nên mới cố ý nói vậy, nhưng mà cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như này của nàng ta trước đây, cô không ngờ Tần Châu cũng có thể có vẻ mặt như này, bởi vậy lập tức có hơi hoang mang.
Nếu nàng ta giả vờ thì giả bộ cũng giống quá.
"Sau khi ngươi về nước, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, trong thời gian ta bị cầm tù, Hoàng thượng luôn nghĩ đủ cách để đưa cho ta cái này, cái kia, làm gì có cô gái nào mà không bị làm cho cảm động?" Tần Châu thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút sầu bi, cũng có chút vui vẻ.
Lúc này Thương Mai thật sự không đoán được ra rốt cuộc nàng ta đang nói thật hay giả.
"Ngươi cảm thấy, Hoàng thượng thế nào? Nếu ta gả cho hắn thì sao, có được không?" Tần Châu hỏi Thương Mai.
Thương Mai suy nghĩ một chút, mấy người lão Thất cũng cũng khen ngợi Khang Bình đế nhiều, có thể thấy được hắn là một người có đủ đức hạnh, chỉ là dù sao thì nhân mạch của hắn quá ít, căn cơ quá nhỏ, nếu không có Tần Châu, hắn sẽ không ngồi vững đế vị, nếu như Tần Châu gả cho hắn, Bắc Mạc sẽ thực sự có thể bình định được.
Nhưng mà, Tần Châu thực sự thích hắn sao? Nếu chỉ vì cho Khang Bình đế chỗ dựa mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình thì cô không vui mừng được.
Cho nên Thương Mai nghiêm túc nói: "Tần Châu, ngươi lừa ta, ngươi không thích Khang Bình Đế, có đúng không?"
"Có lẽ trước đó không cảm thấy mình thích hắn, nhưng mà đêm nay, nghe lão Vương gia và Tiêu Kiêu nói, tự ta cũng muốn xác định xem mình có tình cảm với hắn không, với cả, ta gả cho hắn không phải là biện pháp tốt nhất sao? Ta cũng không cần làm loạn thần tặc tử, cũng có thể giúp đỡ hắn bình định Bắc Mạc, giết Sở Kính."
Nàng nói, cười khổ một tiếng: "Thật ra ta biết các người đều ngóng trông ta đi làm chút gì đó, tâm tư của các người ta đều hiểu, nhưng mà nếu thực sự muốn là làm nữ Hoàng đế, ta không muốn, không phải ta không có dã tâm này, ta chinh chiến sa trường nhiều năm, giết chóc vô số, ta có sự tàn nhẫn của mình, có dã tâm, cũng đồng thời tự hiểu bản thân, ta không có khả năng trở thành vị Hoàng đế tốt, trên vai Hoàng đế phải gánh toàn bộ quốc gia, bách tính, ta không có lòng tin có thể cho bọn họ ăn đủ no, mặc đủ ấm."
"Bây giờ trên lưng ngươi treo quá nhiều thứ, Tần Châu, ngươi nên tìm cho mình một con đường vui vẻ mà đi." Thương Mai thở dài, mặc dù biết nói vậy cũng không lý trí, cũng không phù hợp với hiện thực của Bắc Mạc hiện giờ, nhưng cô thực sự mong Tần Châu có thể hạnh phúc mà không phải một mực nỗ lực, đến cuối cùng phải bỏ ra cả đời mình đổi lấy Bắc Mạc yên ổn.
"Ta vui vẻ, Thương Mai, thực sự không lừa ngươi, trước kia ta chưa tùng nghĩ tới đi con đường này, nhưng mới suy nghĩ một chút, trong đầu liền cảm thấy rất vui vẻ, trước kia ta không muốn gả cho người ta là vì tự cho mình thanh cao, cảm thấy nam nhân trong thiên hạ đều không xứng với ta. Có lẽ vì luôn có ý nghĩ này, lại không nghĩ tới việc trong cuộc đời mình có thể lựa chọn con đường này, mãi cho đến khi lão Vương gia nhắc nhở, bây giờ ta thật muốn nhanh về Bắc Mạc, thúc đẩy đoạn hôn nhân này."
Tần Châu nói đến vui vẻ, đến nhiệt tình, dường như chỉ muốn bay ngay về Bắc Mạc gả cho Khang Bình Đế vậy.
Thương Mai thấy nàng ta như vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải, cô nói: "Ngươi cảm thấy như vậy vui vẻ thì cứ làm đi."
"Được." Tần Châu nhìn cô, giống như là chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Đúng rồi, ngươi đến tìm ta là muốn nói gì?"
Thương Mai ngơ ngác một chút, ngươi cũng đã nói vậy, thì ta còn có thể nói gì?
Chỉ đành ngượng ngùng cười nói: "Không có việc gì, ta không ngủ được, muốn tới nói chuyện phiếm với ngươi thôi."
Tần Châu nói: "Được rồi, ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Cũng không có gì, ngươi đi tắm sớm chút đi, nhìn ngươi xem, cả người đầy mùi rượu, làm gì có dáng vẻ của tân nương tử chứ?" Thương Mai cười nói.
Tần Châu cũng cười: "Nếu như hắn thích ta thì cho dù mỗi ngày ta uống đến say khướt, hắn đều sẽ cảm thấy ta đẹp."
"Đúng vậy, đúng là như vậy." Thương Mai hít sâu một hơi, ngắm nhìn nàng: "Tần Châu, ta không biết ngươi nói thật hay giả, ngươi luôn giấu ý nghĩ của mình rất sâu, ta không nhìn trộm được, bởi vậy, ta chỉ có thể chúc phúc cho ngươi, hi vọng mỗi ngày ngươi đều trôi qua vui vẻ, hạnh phúc."
Gương mặt Tần Châu như nhiễm một tia sáng dịu dàng: "Ta sẽ như vậy, ngươi cũng thế, phải hạnh phúc, phải vui vẻ."
Thương Mai đứng lên: "Được rồi, ta về đây."
Tần Châu cũng đi theo: "Ta tiễn ngươi."
Vốn Thương Mai đã quay đầu nhưng lại đột nhiên xoay người lại, đêm nay Tần Châu cực kỳ nhiệt tình, làm cho Thương Mai cảm thấy nàng không giống Tần Châu mà mình quen.
Có điều quay người lại liền nhìn thấy trong đôi mắt Tần Châu chưa kịp giấu đi, gương mặt nàng cứng ngắc trong ý cười, nhuộm đầy vẻ bi thương không cách nào che giấu.
"Ngươi..."
Tần Châu ôm chặt lấy cô, vội vàng nói: "Đừng hỏi, đừng nói, tất cả đều rất tốt."
Giọng nói hơi run run của nàng vang bên tai Thương Mai, hơi rượu say chếnh choáng tản ra, cả người Thương Mai có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy nhịp tim Tần Châu đập rất nhanh, ôm như vậy không nhìn được mặt của nàng nhưng dường như có thể nhìn thấy được bi thương nơi đáy mắt của nàng.
Trái tim Thương Mai trầm xuống, quả nhiên nàng suy nghĩ như vậy.
Có điều, vở kịch nàng diễn đến tốt đẹp lại không ép được mặt sau.
Cũng chỉ ôm trong nháy mắt, Tần Châu liền lập tức buông cô ra, trên mặt khôi phục vẻ bình thường, thậm chí còn lạnh lùng xa cách hơn trước đó: "Thương Mai, đừng lo lắng cho ta, không có chuyện gì là ta không chịu nổi cả."
"Được." Thương Mai cảm giác ngực mình bị một loại cảm xúc bi thương không biết từ đâu lấp đầy, cô hé miệng muốn nói mấy câu, nhưng lại không biết nói gì.
"Quay về đi!" Tần Châu quay người, để lại cho cô một bóng lưng cứng rắn.
Thương Mai từ từ quay người đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa cho nàng.
Bước chân của nàng rất nặng nề, lúc trở về phòng còn sờ mặt mình một cái, phát hiện nước mắt đã giàn dụa.
"Tại sao lại khóc?" Mộ Dung Khanh thấy thế, vốn đang nằm, liền lập tức đi qua.
Thương Mai đột nhiên ôm lấy hắn, buồn bực khóc một trận, Mộ Dung Khanh ôm chặt lấy cô, cũng không nói gì, mặc cho cô khóc.
Hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp: "Tần Châu nói, nàng ấy muốn gả cho Khang Bình Đế."
Mộ Dung Khanh không có chút ngạc nhiên nào: "Điều này là tốt nhất với Bắc Mạc."
Thương Mai muốn phản bác, lại không thể, bởi vì, Bắc Mạc là đường ra tốt nhất với Khang Bình Đế.
Nhưng mà đối với Tần Châu thì sao?
Bách tính Bắc Mạc sẽ quan tâm Tần Châu bỏ ra cái gì sao?
Còn cả Khang Bình Đế, hắn lợi dụng Tần Châu hay cũng có mấy phần chân tình?
Một cuộc thông gia chính trị không có tình yêu lại xảy ra trên người Tần Châu, Thương Mai cảm thấy khó mà tiếp nhận được.
"Nàng quan tâm nàng ta, cho nên mới khổ sở vì nàng ta, nếu nàng không đếm xỉa tới, thì sẽ biết, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Tần Châu cũng có thể về nước, với cả Bắc Mạc cũng sẽ không phải chịu cái tên Hoàng đế hiếu chiến Sở Kính kia khống chế."
Thương Mai lại không biết, con đường hồi kinh ngắn ngủi, mấy câu ngắn ngủi, sẽ thay đổi một đời Tần Châu.
Không phải cố ý, tất cả đều thuận theo tự nhiên, dường như đã sớm định sẵn từ nơi sâu xa.
Tần Châu nghĩ tới nghìn cách về Bắc Mạc, nhưng không nghĩ tới việc trực tiếp gả cho Khang Bình Đế, thậm chí lúc lão Vương gia nói, nàng vẫn suy nghĩ đến việc chờ cơ hội giết mà về, nhưng Thương Mai tới, nàng trộm nhìn Thương Mai đến đăm chiêu, chủ ý này chính là trong một cái chớp mắt mà tạo ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.