Người tháo chạy, toàn bộ chạy về phía Hàn Sơn. Hoàng thượng dưới cơn giận ngập trời, liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất, bao vây An Thân Vương phủ, thấy An Thân Vương và Liên Thúy Ngữ, làm An Thân Vương bị thương, giết Liên Thúy Ngữ. Đạo thứ hai, phái binh lên Hàn Sơn, bắt Hạ Lâm trở về. Đạo thứ ba, dốc toàn lực, tróc nã Mộ Dung Khanh. Khi cấm quân kéo thi thể của Bao công công ra bên ngoài Hi Vi Cung, Hoàng thượng không thèm nhìn dù chỉ một lần, ngữ khí lạnh lẽo hạ chỉ thị: “Lôi ra ngoài, cho chó ăn.” Vạn Húc vào điện bẩm báo: “Hoàng thượng, thần đã tra rõ, Dạ Vương tối nay tuy không vào cung, nhưng người vào cung tối nay lại là người của Tà Hàn Lâu, chủ nhân của Tà Hàn Lâu, chính là Dạ Vương.” Tay của Hoàng thượng, siết chặt tay vịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Tiêu hầu chỉnh đốn binh mã, công đánh Tà Hàn Lâu, trẫm muốn Tà Hàn Lâu không còn một ai.” “Rõ,” Vạn Húc chắp tay, tự động cầu xin: “Hoàng thượng, không bằng để thần xuất chiến, thần quen thuộc với Tà Hàn Lâu, hơn nữa biết tổng bộ của Tà Hàn Lâu ở đâu, còn nữa, Dạ Vương còn có một Tố Nguyệt Lâu, chuyên môn tìm kiếm tin tức các nơi, thần xin ý chỉ cùng hủy hoại Tố Nguyệt Lâu.” “Ngươi xin xuất chiến sao?” Hoàng thượng nhíu mày, nghĩ nhà Tiêu hầu luôn qua lại thân thiết với Mộ Dung Khanh, ngay cả nô tài đi theo bên cạnh ông ta nhiều năm đều bán đứng ông ta, quả thật không thể phái Tiêu hầu xuất chiến. “Thần nhất định sẽ dốc toàn lực, hoàn thành thánh mệnh.” Vạn Húc kiên quyết nói. Hoàng đế hơi trầm tư: “Ngươi đến phủ Thái úy trước, bắt giữ Dạ Vương, sau đó chỉnh đốn binh mã xuất phát. “Hoàng thượng, bên phía Nam Hoài Vương...” Vạn Húc do dự giây lát: “Tối nay còn có một nhóm người, là người của Nam Hoài Vương, Hoàng thượng có muốn?” Hoàng thượng đưa tay đè xuống: “Hắn không đủ tạo thành mối họa, tạm thời giữ hắn lại.” “Vâng!” Vạn Húc nhận lệnh đi làm. Phủ Thái úy. Dạ Vương tối nay không có đi theo Mộ Dung Khanh vào cung, nhưng hắn phụ trách tiếp ứng. Nhưng, khi lượng lớn người của Tà Hàn Lâu tháo chạy, lại không có nhìn thấy Mộ Dung Khanh, hắn suy đoán trong lòng, thất ca chắc là rơi vào trong tay của Hoàng thượng. Người của Tà Hàn Lâu tháo chạy rồi, tự nhiên không thể quay lại tìm chết được, hắn trước tiên chỉ huy người của Tà Hàn Lâu lập tức rời khỏi kinh thành, trốn ở Hàn Sơn, bởi vì Hoàng thượng nhất định sẽ lệnh người bám đuổi, duy chỉ có Hàn Sơn, là nơi an toàn nhất. Vì cổng thành buổi tối đóng chặt, cho nên, hắn bắt buộc phải đích thân dẫn người ra khỏi thành. Sau khi đưa người đi, trở về phủ Thái úy, người của Tố Nguyệt Lâu lũ lượt tới báo, nói không có thấy Mộ Dung Khanh. Dạ Vương lo lắng không thôi, rút bản đồ địa hình ra, trước đó nói từng với thất ca, tháo chạy bắt buộc phải đi đường phía nam, hắn tuy cũng đã mệnh người canh ở nơi đó, cho tới khi truy binh đuổi tới. “Thông Thiên Các, Hi Vi Cung, Minh Nguyệt Cung, Thường Ninh Cung, Thốn Hoa Cung, nếu muốn tháo chạy, bắt buộc phải đi qua mấy cung điện này.” Tiêu Kiêu chỉ vào bản đồ địa hình: “Những nơi này, nghe người trở về bẩm báo, nói Vương gia đã bị thương rồi, liệu có khi nào trốn ở trong mấy điện đằng sau này không?” Tiêu Kiêu, Tiêu Thác, Tô Thanh đều không có đi, chuyện này Mộ Dung Khanh cũng không cho phép bọn họ đi theo, vì thế, bọn họ chỉ có thể ở trong phủ Thái úy đợi tin tức. Dạ Vương nói: “Nếu là ở lại trong cung, vậy thì trong cung chúng ta ngoài Mai Quý phi ra, gần như không có người tiếp ứng, huynh ấy lại bị thương, rất nguy hiểm.” “Mấy cung điện này đều tương đối khuất, Thốn Hoa Cung là lãnh cung, Hoàng thượng nếu cảm thấy ngài ấy xuất cung rồi, có lẽ chưa chắc sẽ lục soát trong cung, đây ngược lại là chuyện tốt.” Tô Thanh nói. Dạ Vương gật đầu: “Tô Thanh nói có đạo lý, nhưng thất ca bị thương, hơn nữa là người rời đi cuối cùng, có khoảng cách nhất định với binh lính, cho nên Hoàng thượng sẽ đoán huynh ấy có phải chưa thoát ra ngoài hay không.” Tiêu Kiêu nhìn Dạ Vương: “Hoàng thượng nhất định sẽ triệu kiến người vào cung, đến lúc đó, người sẽ bị bại lộ.” Dạ Vương cười khổ: “Triệu kiến? Nghĩ quá đơn giản rồi, huynh ấy sẽ lệnh người tới bắt bản vương.” “Hoàng thượng biết người là chủ nhân của Tà Hàn Lâu sao?” Tiêu Kiêu sững ra. “Vạn Húc biết, Vạn Húc cái tên gian thần tiểu nhân này, từng ăn thiệt thòi ở trong tay Tà Hàn Lâu, hơn nữa ngày trước cũng là người Nghi quý phi dùng, Nghi quý phi biết Tà Hàn Lâu là của bản vương.” “Nghi quý phi làm sao mà biết?” Nụ cười khổ trên mặt Dạ Vương càng sâu: “Bản vương chính miệng nói cho nàng ta.” “Người...” Tiêu Thác rất tức tối mắng một câu: “Đầu của người có vấn đề sao?” Dạ Vương cũng cảm thấy đây là sai lầm lớn nhất mà hắn đã mắc trong kiếp này. Giống như câu nói đó gì đó mà Hồ Hạnh Nhi nói nhỉ? Não tàn! Đúng, hắn não tàn rồi. “Giải tán đi, rất nhanh cấm quân liền tới.” Dạ Vương đuổi mọi người rời đi. Ít nhất, giai đoạn hiện nay, huynh đệ Tiêu Kiêu, Tô Thanh, vẫn là không dính dáng tới. Dạ Vương sau khi thấy mọi người rời đi thì dặn dò người bên cạnh, nếu hắn bị bắt đi, cái gì cũng không cần làm. Trước khi cấm quân tới, Dạ Vương thậm chí còn tắm rửa sửa soạn một phen, nhìn gương mặt tà khí lại vừa rất đẹp trai trong gương, hắn rất hài lòng. Những năm nay, luôn muốn không quan tâm, nhưng sự việc không ngừng xảy ra đã nhắc nhở hắn, hắn là người của Mộ Dung Khanh, muốn không đếm xỉa tới sao? Kiếp sau đầu thai lại. Có điều, hắn cũng rất có lòng tin, Hoàng thượng sẽ không giết hắn. Mặc kệ mục đích của hắn là gì, nhưng theo tất cả mọi người thấy, Dạ Vương hắn chỉ là một Vương gia nhàn hạ, từng làm Thái úy, vô công rỗi việc, cũng không có đắc tội với bất kỳ ai. Một người vô công rỗi việc, là người an toàn nhất. Vạn Húc trước lúc trời sáng, quả nhiên dẫn người tới. Vạn Húc người mặc áo giáp trông rất uy phong lẫm liệt, bao quanh Dạ Vương một vòng, cười kỳ quái một tiếng: “Vương gia, thật sự xin lỗi, bản quan cũng chỉ là phụng lệnh làm việc, vẫn mong Vương gia đi theo bản quan một chuyến!” Dạ Vương cười cao ngạo: “Bản quan? Vạn đại nhân thật sự đã quên ngày trước ở trước mặt Quý phi nương nương, đã cẩn thận thận trọng cỡ nào rồi sao?” Sắc mặt của Vạn Húc thay đổi: “Người nói linh tinh cái gì?” Dạ Vương đi tới gần, cười xấu xa đè thấp giọng nói: “Yo? Đây là bí mật không thể nói sao? Có điều, Vạn đại nhân cũng không cần cẩn thận như vậy, ai không biết, đại nhân là kẻ bám váy của Quý phi nương nương chứ?” Thủ đoạn của Nghi quý phi, không phải chỉ là hai ba kiểu đó sao. Hoặc, túm điểm yếu của người ta, hoặc, dùng ngân lượng mua, cái dùng nhiều nhất chính là mỹ nhân kế. Có điều cũng đều là xem bệnh bốc thuốc, dạy theo năng khiếu. Vạn Húc nghe hắn nói như vậy, đáy mắt nổi lên sát ý, chuyện này hắn ta luôn cho rằng không ai biết cả, nhưng, hắn vậy mà lại biết, hơn nữa, nếu nhiều người đều biết, nhất định sẽ truyền tới chỗ Hoàng thượng. Dạ Vương thấy sắc mặt của hắn ta biến đổi, cười ha hả vài tiếng: “Yên tâm đi, Vạn đại nhân, có vài chuyện, ngươi biết, bản vương biết, lại không có ai khác biết, ngươi cũng yên tâm, ở trước mặt Hoàng thượng, bản vương một chữ cũng sẽ không nói. Vạn Húc nghiến chặt răng, ngoảnh đầu liếc nhìn Lương Thụ Lâm, lời này, Lương Thụ Lâm chắc chắn sẽ bẩm báo Hoàng thượng, Dạ Vương là cố ý. Nghĩ không dễ gì mới thượng vị được, lại khả năng vì điều này bị Hoàng thượng nghi ngờ, trong lòng hắn ta sinh hận, liền một quyền đánh vào bụng của Dạ Vương, tức giận nói: “Người đừng mơ hãm hại bản quan, dù người ở trước mặt Hoàng thượng vu cáo bản quan, bản quan cũng không sợ.” Đáy mắt của Dạ Vương, dần dần, châm lên ngọn lửa, nghiến răng nói một câu: “Ân oán cá nhân!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]