Cáo từ lão thái quân, hắn quay về vương phủ.
Thương Mai vừa uống canh xong, ngồi trong sân đọc sách, thấy hắn quay về, bèn ngẩng đầu nhìn hắn: “Tráng Tráng bằng lòng đi chứ?”
“Đi rồi.”
“Vậy thì tốt, nàng đi ta liền yên tâm.” Thương Mai đặt sách xuống: “Chàng đi lâu như vậy, ta còn cho rằng nàng không muốn đi.”
Mộ Dung Khanh đi tới cạnh cô, khẽ ôm bờ vai cô: “Không phải, ta đi Trần phủ một chuyến.”
“Trần phủ? Đến đó có việc sao?” Mắt Thương Mai lóe lên nghi hoặc.
Mộ Dung Khanh chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo tay cô, nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của cô, như tản ra tầng sáng vàng.
“Thương Mai, ta muốn nói chuyện với nàng một chút.” Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói.
Trái tim Thương Mai đập thình thịch thình thịch: “Sao vậy?”
“Nàng nghe ta nói.” Mộ Dung Khanh tiếp tục kéo tay cô, ánh mắt trịnh trọng: “Bản vương lần đầu tiên làm phụ thân, cho nên có chút không biết làm sao để xử lý loại cảm xúc này, trong lòng ta rất vui mừng, đồng thời cũng rất hoảng loạn, rất lo lắng, ta sợ mình không dạy tốt hài tử này, cho nên ta đi tìm lão thái quân một chuyến, trên dưới Trần phủ hòa thuận, bà ấy hẳn là có kinh nghiệm.”
Trái tim Thương Mai từ từ an tĩnh lại, thật sợ chết cô rồi, cô còn cho rằng làm sao nữa chứ, thì ra là căng thẳng trước khi sinh, được rồi, phụ nữ mang thai như cô còn chưa căng thẳng, người làm phụ thân lại căng thẳng rồi.
“Vậy sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800384/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.