Dạ vương cười: “Ngươi và ta đều nhìn ra được, hắn lại không nhìn ra sao? Trong lòng hắn biết, nhưng hắn không muốn tin, hoặc là, hắn cho rằng mình có thể thay đổi lão Bát và Quý thái phi, vì vậy năm đó hắn để Hoàng thượng phân đất phong hầu cho lão Bát ở Nam Quốc, cho rằng hắn trở thành Phong Vương một phương thì sẽ thỏa mãn, nhưng mà, trong lòng một người đã có dã tâm quyền lực thì sao có thể dễ dàng buông tha?”
Tô Thanh ừ một tiếng, ngẩng đầu đã thấy Linh Lợi đứng ở ngoài cửa.
Hắn giật mình: “Linh Lợi?”
Nàng ta nghe thấy rồi sao?
Sắc mặt Linh Lợi phức tạp đi đến: “Vương gia, chuyện đã giải quyết ổn thỏa.”
Biểu cảm Dạ vương cũng lặng xuống: “Ừ, vậy ngươi về Nhiếp chính vương phủ đi.”
“Vâng!” Linh Lợi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Thanh một cái, xoay người rời đi.
Tô Thanh đuổi theo: “Linh Lợi, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Linh Lợi cúi đầu bước đi: “Ta phải trở về Vương phủ rồi, có lời gì để sau hãy nói.”
Tô Thanh kéo lấy cánh tay nàng ta: “Không, bây giờ phải nói luôn.”
Sắc mặt Linh Lợi sầm lại: “Tô tướng quân, thật ra giữa ta và ngươi không có gì để nói.”
Tô Thanh nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi đối với ta, có chút…”
“Không!” Linh Lợi lập tức từ chối: “Ta đã nương nhờ Dạ vương, từ nay về sau, sống là người của Dạ vương, chết là ma của Dạ vương.”
Nói xong, vội vã quay người rời đi.
Tô Thanh ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800326/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.