Vẻ mặt của Lạc Thân vương dần dần tối sầm lại, trong mắt hiện lên sự bi thương, râu quai nón che đi khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ của hắn ta.
"Vương phi và bổn vương từ nhỏ đã quen biết. Khi đó nàng ấy là con gái của Thái phó. Khi bổn vương đến thư phòng, nàng ấy cũng ở đó, hơn nữa còn tự phục vụ trà nước cho Thái phó. Cả đời này của bổn vương chỉ yêu mình nàng ấy. Năm mười tuổi, ta nói với Thái phó, sau này sẽ lấy nàng ấy làm vợ. Đến tuổi cập kê, phụ hoàng tự mình làm chủ, ban hôn cho chúng ta, sau khi thành hôn, thể chất nàng ấy yếu ớt, bảy năm liền vẫn chưa mang thai, vẫn luôn nhờ Thái y trong cung đến chữa trị, cuối cùng đến năm thứ tám, nàng ấy có thai, lúc đó bổn vương và Vương phi đều rất vui mừng, nhưng tin tức này vẫn luôn giấu kín không dám công khai, vì dân gian nói rằng nếu thời gian mang thai chưa đủ ba tháng thì không được nói với bên ngoài, vì sợ tính tình đứa trẻ sẽ nhỏ mọn, nàng ấy khẩn cầu bổn vương đừng nhắc đến chuyện này với bất kì ai. Vì vậy, nàng ấy vẫn như thường ngày, muốn vào cung thỉnh an.”
Trên mặt Lạc Thân vương hiện lên ánh nhìn xa xăm, đang đắm chìm trong chuyện quá khứ, vừa ngọt ngào nhưng cũng đau thương.
Sau đó, khuôn mặt hắn ta chìm xuống, như một cơn bão ập đến, đôi mắt cũng nhuộm một màu xanh lam ảm đạm.
"Ngày hôm đó, Vương phi cũng vì chuyện này mà ra đi, nàng ấy vào cung thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800287/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.