Thương Mai từ trong tay áo rút ra túi châm, nhẹ nhàng lau chùi, trước đó ở phủ Tần đại tướng quân đã lãng phí một cây châm.
“Hạ Thương Mai!” Tần Châu đứng ở trước mặt Thương Mai, tạo thành tư thế nhìn từ trên cao xuống, ánh nắng từ trên cành cây
rọi xuống, gương mặt của Thương Mai nhu hòa, giống như phủ một lớp ánh kim.
“Đại tướng quân mời nói.” Thương Mai vẫn lay chui châm, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Tần Châu đối với thái độ của cô có hơi sững ra: “Bản tướng tới, ngươi không phải là nên vui mừng sao?”
Thương Mai ngẩng đầu, lộ ra nụ cười: “Ta biết ngươi sẽ tới.”
Tần Châu cười lạnh: “Ngươi tự tin như vậy?”
“Không phải là tự tin, ta chỉ là tin ngươi.” Thương Mai không hề keo kiệt lời khen với Tần Châu, sự việc đến nước nay, tặng nàng ta chiếc mũ cao đội vào, nàng ta đội thoải mái, sự việc đằng sau càng thuận lợi.
Tần Châu không tự nhiên quay đầu đi: “Vậy sao?”
“Còn nhớ Lâm Đan đại phụ mà ngươi dẫn tới không?”
“Hắn làm sao rồi?” Tần Châu ngoảnh đầu nhìn Thương Mai.
“Người nhà của hắn, đều ở trận động đất và dịch bệnh mà mất rồi," Thương Mai khẽ nói: “Nhưng, hắn ở Mộc Trại và núi Lang Vĩ này, xem bách tính mắc bệnh thành người nhà của hắn mà chữa trị, hắn khiến ta cảm động, cũng khiến ta biết, người Bắc Mạc và người Đại Chu thật ra giống nhau, một đại phu chân đất, mà lại có lòng trắc ẩn này, ngươi thân là đại tướng quân của Bắc Mạc, sao lại không có?”
Tần Châu có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800220/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.