Chương trước
Chương sau
Sau khi tên béo sún răng đi, A Xà từ trong sơn động đi ra.
"Thương Mai đã tới rồi sao?"
"Ừm, bé mập nói đã đến rồi." Thái hoàng Thái hậu đứng lên khỏi khóm hoa, ngồi xuống ghế xích đu bên cạnh.
"Người thật định để nàng đi Bắc Mạc sao?" A Xà cảm thấy hơi khó hiểu: "Chuyện này, để thằng nhóc An Nhiên đi không được sao?"
"Không, An Nhiên không thể đi, bây giờ quan hệ giữa Bắc Mạc và Đại Lương hơi phức tạp, nếu An Nhiên đi rồi, sẽ tạo thành áp lực cho hoàng thất nhà họ Tống."
Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 541: DẶN DÒ CỦA LÃO TỔ TÔNG.
"Nhưng mà, Thương Mai đến Bắc Mạc rồi, có thể còn sống sót sao? Bên đó đều là dã thú ăn thịt người, không nói những người khác, chỉ nói vị hoàng đế Bắc Mạc và Tào Hậu đó đều là súc sinh ăn người không nhả xương."
Thái hoàng Thái hậu hờ hững liếc nàng ta: "Không được nói bậy, sao có thể tùy ý nói ra những lời vũ nhục đó chứ? Súc sinh cũng có tôn nghiêm đấy."
"Người biết bọn họ ngay cả súc sinh cũng không bằng thì tốt, ta thấy, lần này A Khanh quá mức nhân từ, nên thừa cơ đánh tới, đánh cho Bắc Mạc tan tác mới đúng." A Xà căm giận nói.
"Ngươi ấy, tuổi đã cao, còn không bớt nổi nóng đi, Bắc Mạc theo phái chủ chiến, do Tào Hậu và Trấn quốc vương gia cầm đầu. Hoàng đế chưa chắc muốn đánh nhau, nhưng lại bị Tào Hậu mê hoặc, lại bị Trấn quốc vương gia kiềm chế, mới có thể gây ra chuyện hồ đồ như vậy. Lần này, Bắc Mạc động đất dẫn đến ôn dịch, là một cơ hội rất tốt lắng lại can qua. Đại Chu chúng ta vốn không thể can thiệp chính sự của Bắc Mạc, nhưng nếu Thương Mai đi thì có thể âm thầm để Hoàng đế ý thức được phái chủ chiến đã dẫn đến tổn thương hủy diệt của Bắc Mạc."
"Nàng có thể làm được sao?" A Xà cũng không phải hoài nghi năng lực Thương Mai, chỉ là một Vương phi Đại Chu đi đến Bắc Mạc thì có thể thay đổi cái gì chứ?
"Nàng không làm được, nhưng lão Thất có thể làm được."
"Lão Thất không thể đi?"
"Làm sao lại không được? Lão Thất cùng Vương phi đi Bắc Mạc chữa bệnh, lại không mang theo binh mã, nếu Hoàng đế Bắc Mạc không đồng ý thì Thương Mai sẽ không đi, đánh thì đánh, ai sợ ai.". Đọc truyện tại [ TRÙMt ruyện. C O M ]
"Không phải vừa nãy người nói không đánh sao?"
"Bắc Mạc sẽ để cho ôn dịch hoành hành sao, cho nên, cuối cùng vẫn phải đồng ý." Thái hoàng Thái hậu chắc chắn nói.
"Nhưng mà, lão Thất đi rồi thì Đại Chu sẽ làm thế nào? Bây giờ, e là Hoàng Thượng... có chút quá kích rồi."
Thái hoàng Thái hậu chậm rãi nói: "Hoàng Thượng không còn sống lâu nữa."
"Không thể nào, không phải bệnh khỏi rồi sao?"
"Hắn tưởng là khỏe rồi." Thái hoàng Thái hậu ném ra ba đồng tiền: "Ngươi tự nhìn xem."
A Xà cô cô tiến tới, nhìn một chút: "Chà, thật đúng là, vậy đây chính là giẫy chết rồi."
"Giẫy này vẫn phải có người đi đè xuống."
"Người đi sao?"
"Ai gia không đi, ai gia già rồi, không can dự chính sự, hãy truyền tin cho lão Thất, bảo hắn trước khi đi Bắc Mạc phải nghĩ cách khống chế tốt cục diện."
A Xà thầm nói: "Nói không can dự, cái này không phải là can dự sao?"
"Ai gia phải đợi đến thời điểm cuối cùng, trở về trên long ỷ kia ngồi một chút, ổn định lòng bách quan một chút, cái này gọi là can thiệp thích hợp, mà không phải can thiệp toàn bộ quá trình. Lão Thất không phải Hoàng đế, không ép đám người kia xuống được, còn phải bộ xương già này của ai gia trở về."
"Được, ta đi truyền tin này." A Xà nói xong, xoay người lại.
Thái hoàng Thái hậu nói: "Từ từ, dù giãy chết cũng không thể coi thường hắn, chỉ là cuối cùng Hoàng đế là vì Đại Chu, vì bách tính mà cống hiến rất nhiều, giữ mặt mũi cho hắn trước khi chết, sau khi chết làm lễ tang trọng thể cho hắn, bảo lão Thất xem mà xử lý, không thể làm mất mặt Hoàng đế."
A Xà cô cô cười: "Lúc nào người cũng coi trọng mặt mũi hoàng gia."
"Từ đại cục suy nghĩ, giang sơn nhà Mộ Dung còn phải tiếp tục kéo dài, nên không thể làm mất mặt hoàng gia, không thể làm mất uy tín hoàng gia."
"Được." A Xà cô cô gật đầu: "Theo lời người xử lý là được, ta đi truyền tin."
A Xà cô cô đi tới, lắc đầu, giang sơn Đại Chu này nhìn thì có vẻ yên ổn, nhưng rốt cuộc là nhà đế vương, sóng mây vần vũ, lúc nào mới có thể thật rời khỏi lão tổ tông đây?
Khi Mộ Dung Khanh nhận được tin, đã là chuyện một ngày sau đó.
Hắn vốn tưởng lão tổ tông đã không để ý tới chuyện triều chính nữa, nhưng không nghĩ tới vẫn luôn chú ý.
Chỉ là, bây giờ thế cục này khó mà phá giải, hắn còn phải lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Kỳ vương gia, nói không thể thỉnh An Nhiên vương gia rời núi.
Hắn cũng không muốn đánh trận chiến này, phần thắng không cao, chỉ cầm tính mạng của tướng sĩ đi hi sinh mà thôi. Đánh trận có nên đánh và không nên đánh, nên đánh để bảo vệ lãnh thổ tôn nghiêm quốc gia, nhưng phàm là có thể đàm phán hòa bình, phàm là đối phương có ý nhượng bộ, đều không nên dùng phương thức cực đoan đi giải quyết.
Binh giả, thật ra không nên tuỳ tiện nói chiến, người hiểu được chiến tranh đều không hi vọng đánh trận.
Những quan viên trong triều kia, những phần tử quyết liệt trong dân gian, luôn la hét nước như thế nào, như thế nào, nên đánh một trận, bởi vì trên chiến trường không phải bọn họ.
Nếu đánh thật, bọn họ sẽ trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Từ sau khi chuyển sách thuốc từ Hàn Sơn về, Thương Mai lập tức chúi mũi vào đọc, đọc đến mờ mắt.
Dù Trung, Tây y, dù y thuật cổ đại hay là hiện đại, cô đều xem, Ôn Yến là chuyên khoa tim mạch nên sách rất có ích với cô.
Mộ Dung Khanh và Lễ thân vương đã từng gặp một lần, hai người nói chuyện hồi lâu.
Sau khi nói xong với Lễ thân vương, Mộ Dung Khanh lại âm thầm đi gặp lão thái quân.
Lão tổ tông nói, trước tiên phải khống chế tốt tình hình trong triều, nhưng mà, khống chế như thế nào là một vấn đề rất khó khăn.
Bây giờ Hoàng Thượng tưởng mình đã khỏi hẳn, định lần nữa kiểm soát cục diện, hắn nhất định sẽ dùng một số thủ đoạn cực đoan để bảo vệ tôn nghiêm đế vương của hắn.
Còn có, bây giờ Nam Hoài vương và Hoàng Thượng rất thân thiết, hắn hiểu tâm tư hoàng thượng, là muốn dùng Nam Hoài vương để kiềm chế hắn, nhưng đây là nuôi hổ gây họa.
May mà, bây giờ Đan Thanh huyện chủ Liên Thúy Ngữ đang trong cung, có lẽ, có thể thông qua bà, biết một chút về chuyện Hi Vi cung.
Cho nên, thời gian này Thương Mai buông sách xuống, tiến cung một chuyến.
Liên Thúy Ngữ có thể tự do hoạt động, Hoàng Thượng cũng không hạn chế bà, Thương Mai rất dễ dàng gặp được bà.
"Mẫu thân, người nghe ngóng được tin gì phía Hoàng Thượng không?" Thương Mai trực tiếp hỏi.
Liên Thúy Ngữ lắc đầu nói: "Không nghe được cái gì, thật ra, ngoài lần nói chuyện với ta ở ngự hoa viên, Thiên Hoàng vẫn chưa triệu kiến ta, ngược lại đã truyền Lâm Lâm đi mấy lần."
"Hắn truyền Lâm Lâm đi làm gì?"
Xem ra, lão Thất và mẹ phân tích đều không sai, Hoàng Thượng không phải ngấp nghé mẫu thân, mà là thật muốn bắt bà xem như kiềm chế thủ đoạn của An Thân vương.
"Lâm Lâm nói, Hoàng Thượng bảo hắn và Tôn Phương Nhi đọc sách, nói chuyện, Tôn Phương Nhi hỏi hắn, hắn liền trả lời, đều là chuyện về Độc Kinh."
"Hoàng Thượng muốn biết Độc Kinh?"
"Chắc vậy, còn bảo Lâm Lâm nghiên cứu chế tạo thuốc viên gì đó, bây giờ Lâm Lâm và Tôn Phương Nhi ở cùng một chỗ."
Xem ra, hoàng thượng là thật muốn lợi dụng Độc Kinh của Lâm Lâm, bệnh của hắn là dùng độc để chữa trị ư?
Nhưng mà độc như thế nào chữa trị mụn nhọt chấm đỏ?
"Mẫu thân, người đợi khi Lâm Lâm trở về, nói với hắn, bảo hắn ghi lại Tôn Phương Nhi hỏi hắn cái gì, Hoàng Thượng phân phó hắn cái gì, còn có, Hoàng Thượng bảo hắn nghiên cứu chế tạo độc gì, dùng để làm cái gì."
"Ừm, ta sẽ nói với hắn."
"Các người trong cung nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ bảo tiểu Đao cho ta biết, biết không?" Thương Mai lại dặn dò.
"Được, ngươi yên tâm đi, ta biết chú ý an toàn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.