Hồ Hạnh Nhi nghe vậy thì nhíu mày nói: “Từ lúc ta tiếp quản Đỉnh Phong Hào đến nay đã được một năm rồi, trong năm nay, hễ là chuyện làm ăn không có lợi nhuận hoặc không có hy vọng, ta đều gác lại hết. Nếu Túy Nguyệt Lâu đến giờ vẫn lỗ vốn không có lợi nhuận, vậy thì chuyện làm ăn này không cần phải làm tiếp nữa, ta sẽ sai người kiểm tra sổ sách, ca bàn giao lại cho phòng thu chỉ đi, mấy ngày nữa ta sẽ sai người tới lấy.”
Hồ Hưng không ngờ Hồ Hạnh Nhi lại nói thế, lúc hắn nói không có lợi nhuận là sợ phải chia lợi nhuận cho nàng.
Vì lão gia tử có quy định, hễ là chuyện làm ăn lấy vốn từ của chung, thì phải chia một nửa lợi nhuận, mấy năm nay hắn luôn nói với lão gia tử rằng Túy Nguyệt Lâu không kiếm ra tiên, thật ra lão gia tử không tin cho lắm, nhưng ông xem như đây là khoản trợ cấp cho chi hai, hơn nữa ông cũng không tiến hành kiểm tra Túy Nguyệt Lâu, nên miễn cưỡng bỏ qua.
Nhưng Hồ Hạnh Nhi không phải là lão gia tử, sau khi nàng tiếp quản Đỉnh Phong Hào, thì thủ đoạn rất tàn nhẫn, hê là chuyện làm ăn không có lợi nhuận, nàng đều cắt đứt một cách dứt khoát.
Thương Mai mỉm cười, thật ra từ lúc Hồ Hưng phủ nhận hôm nay không có thu mua tiểu nha đầu nào, cô đã biết hắn đang nói dối.
Nếu một người đang nói dối, cho dù lời nói dối đó có hoàn hảo đến đâu, thì nét mặt và ngôn ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799850/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.