Hạ thừa tướng nhìn Du ma ma: “Bà lui xuống một lát đi, bản tướng có vài lời muốn nói với bà ấy.”
Du ma ma nói: “Tướng gia có lời gì muốn nói, nô tỳ lùi lại một chút, sẽ không nghe thấy đâu.”
“Không, ngươi lui xuống đi.” Ngữ khí của Hạ thừa tướng lạnh lùng.
Du ma ma còn muốn nói gì nhưng Liên thị đã lên tiếng: “Ma ma, không cần lo lắng, ngươi đi đi.”
Du ma ma lo lắng nhìn Liên thị: “Phu nhân...”
Hạ thừa tướng lạnh giọng hỏi: “Thế nào? Ma ma sợ bản tướng giết bà ấy à?”
Du ma ma hờ hững ngước mắt, trào phúng không chút nể tình: “Chuyện tướng gia làm mấy ngày nay không phải đều vì mục đích này sao?”
Hạ thừa tướng tức giận nhìn Du ma ma: “Đừng tưởng ngươi là người của Hoàng hậu thì có thể nói xấu bản tướng!”
Liên thị xua tay: “Ma ma, không sao, ởi đi.”
Ma ma thấy Liên thị lại bảo mình đi, cũng biết Liên thị rất thông minh, bà bảo mình đi chắc chắn là có thể tự đảm bảo sự an toàn cho bản thân nên mới xoay người vào phòng.
Trong sân, chim chích chòe đậu trên cành cây hót ríu rít, cực kỳ sinh động.
Nhưng tiếng chim lại càng khiến sân vắng lặng hơn, bởi sau khi ma ma đi vào, chẳng ai chủ động lên tiếng.
Hạ thừa tướng không có chỗ ngồi, ông ta cũng không muốn ngồi xuống, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Liên thị.
Ông ta không nói, Liên thị cũng không nói, bao nhiêu năm rồi bà đã quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799770/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.