Chương trước
Chương sau
Lòng Nguyệt Nhung phu nhân cực kỳ mừng rỡ, bà ta ôm lấy Hạ Oanh Nhiễm: “Nữ nhi, nương thật sự sợ con sẽ trở mặt không nhận người nữa.”

Ngón tay bà ta vuốt tóc Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta cảm thấy chán ghét và bẩn thỉu, ngẩng đầu lên nói: “Nương, còn một chuyện nữa con muốn nói với nương.”

“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Nhung phu nhân đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không chú ý đến vẻ mặt Hạ Oanh Nhiễm.

Hạ Oanh Nhiễm cố nặn ra một nụ cười: “Phụ thân muốn cưới tôn nữ Tây Môn Hiểu Nguyệt của Tấn Quốc công, sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào đây, nếu nàng ta không động vào nương thì nương cũng không được đi gây chuyện với nàng, nếu nàng thật sự tới gây chuyện, cầu xin nương nể mặt con gái mà khoan dung.”

Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh nàng ta ra, môi run lên vì tức giận: “Ông ta muốn kết hôn? Sao ông ta dám? Cái đồ vô liêm sỉ này, đã có một thê một thiếp rồi còn muốn kết hôn lần nữa, không sợ thiên hạ cười rụng răng à?”

Hạ Oanh Nhiễm không vui nói: “Nương, Lâm Lâm bị ngốc, bây giờ lại bị Mai phi gây khó dễ, tiện nhân Hạ Thương Mai này lại không cùng ý với phụ thân, phụ thân nên cưới thêm một phu nhân nữa để Tướng phủ được sáng lạn. Hơn nữa năm nay phụ thân vừa tròn bốn mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, sao không được kết hôn nữa? Mấy vị đại nhân trong triều chẳng phải đều có ba thê bốn thiếp sao? Nương nghĩ như vậy thật là không hiểu chuyện.”

“Phu nhân? Không phải thiếp à? Ông ta đã có một phu nhân là Liên thị rồi mà.” Nguyệt Nhung phu nhân trừng mắt, hoảng hồn nói.

Hạ Oanh Nhiễm đáp: “Bình thê, không phân lớn nhỏ với Liên thị.”

“Bình thê?” Nguyệt Nhung phu nhân cười khẩy, cười đến mức rơi nước mắt: “Trước kia ta đã nói với ông ta, bảo ông ta nâng đỡ ta lên làm bình thê, nhưng ông ta chỉ phong cho ta danh hiệu phu nhân, ta vẫn là thiếp, bây giờ ông ta lại muốn cưới bình thê?”

“Sao giống nhau được chứ? Nương (*mẹ),Tây Môn Hiểu Nguyệt này là tôn nữ của Tấn Quốc công, trượng phu trước kia của nàng là tướng quân, đã hy sinh vì nước, danh tiếng rất tốt, sao nương có thể so sánh được?” Hạ Oanh Nhiễm thấy trong mắt bà ta hơi cuồng loạn nên cũng hơi bực bội.

“Xuất thân của ta không cao quý, danh tiếng cũng không tốt nên ông ta có thể đối xử tuyệt tình với ta như vậy à? Tình cảm trước đây đều không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân ngã ngồi xuống ghế, liên tục lắc đầu, châu ngọc lạnh như băng trên đầu không ngừng va vào nhau.

“Con tới để cảnh cáo nương, đừng không biết tự lượng sức mình mà gây khó dễ cho nàng ta, nương không phải đối thủ của nàng ta, con cũng không muốn thấy nương bị nàng ta làm hại.” Hạ Oanh Nhiễm lạnh giọng nói.

“Con không đành lòng thấy ta bị nàng làm hại? Con muốn nàng làm mẫu thân phải không? Phải rồi, tôn nữ của Tấn Quốc công cơ mà, xuất thân hiển hách vậy mà? So với người được nuông chiều từ nhỏ là ta đây thì lợi hại hơn nhiều, con có sự giúp đỡ của nàng ta, tương lai có thể bay lên ngọn cây cao làm phượng hoàng, nhưng Hạ Oanh Nhiễm à Hạ Oanh Nhiễm, con đừng quên ta mới là thân mẫu của con.”

Bà ta khóc lóc gần như suy sụp, hai mắt đầy căm uất, bà không thể tin được nữ nhi mình sinh ra lại đối xử với mình như vậy.

Hạ Oanh Nhiễm cũng rất tức giận, cảm thấy bà ta quá thiếu hiểu biết, không suy nghĩ cho mình, nàng cũng thất vọng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Chính vì nương là nương của con, nên trong lúc mấu chốt này nương càng nên an phận, Tây Môn Hiểu Nguyệt gả vào đây có ảnh hưởng gì đến nương? Dù thế nào đi chăng nữa nương cũng không giành được sự sủng ái của phụ thân, tình cảm giữa nương và phụ thân đã không còn từ trước khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào cửa, nương có thể trách nàng được sao? Trước kia phụ thân yêu nương thì nương lại cấu kết với kẻ bại hoại Trần Ninh kia, nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia nương còn làm vậy?”

Nguyệt Nhung phu nhân giận run người, mắt bà ta bốc hỏa, nhìn chằm chằm Hạ Oanh Nhiễm như nhìn kẻ thù. Hồi lâu sau bà ta mới nở nụ cười lạnh lùng, lại gần bên tai từng bị Thương Mai cắn của Hạ Oanh Nhiễm rồi nhẹ giọng nói: “Kẻ bại hoại trong miệng con chính là phụ thân thân sinh của con đấy.”

Hạ Oanh Nhiễm chẳng hề nghĩ ngợi, tát thẳng lên mặt Nguyệt Nhung phu nhân, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Sao ngươi dám bôi nhọ ta như vậy? Đúng là chết cũng không hối cải.”

Nói xong nàng ta lạnh giọng giao phó: “Theo dõi bà ta thật kỹ, không có sự chỉ dẫn của ta, bà ta không được phép bước ra hậu hoa viên nửa bước.”

Sau đó nàng ta phẫn nộ phất áo bỏ đi.

“Lời ta nói đều là sự thật, phụ thân ngươi cũng biết, ông ta chỉ đang lợi dụng ngươi thôi, cứ ngu xuẩn mà chết đi!” Giọng nói chanh chua của Nguyệt Nhung phu nhân vọng lại sau lưng.

Hạ Oanh Nhiễm giận đến mức tay chân run rẩy, sao bà ta dám nói như vậy?

Cô ta sẽ không tin một chữ.

Hạ Oanh Nhiễm chạy đi rất xa, tim đập loạn xạ, nàng ta không ngừng thuyết phục bản thân không được tin, tuyệt đối không được tin, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, nếu là thật thì phải làm sao?

Không thể nào, nếu là thật thì phụ thân sẽ không để nàng ở lại trong phủ.

Nàng không dám nghĩ, nếu là thật, nàng chỉ là nữ nhi của Trần Ninh thì có tư cách gì để trở thành Thái tử phi?

Với tâm trạng lo lắng thấp thỏm, nàng ta ở thư phòng chờ Hạ thừa tướng về.

Hạ thừa tướng đến tận chạng vạng mới về phủ, vừa vào phủ nghe Hạ Đoàn nói Hạ Oanh Nhiễm đã đợi mình cả buổi chiều thì nhíu mày: “Nó có nói là chuyện gì không?”

“Không ạ, nhưng lão phu nhân gọi tiểu thư qua, sau đó tiểu thư lại đến hậu hoa viên gặp Nguyệt Nhung phu nhân, sau khi từ hậu hoa viên trở về thì vẫn luôn ở cửa thư phòng chờ tướng gia.” Hạ Đoàn đáp lời.

Hạ thừa tướng nghe vậy thì trong lòng đã rõ.

“Mấy ngày nay bên Hạ Chí Uyển có động tĩnh gì không?” Hạ thừa tướng hỏi.

“Không có ạ, mỗi ngày đại tiểu thư đều đi sớm về muộn, đến phủ của Lương Vương rồi lại đến phủ của Nhiếp Chính Vương, tôn nữ Trần Loan Loan của Trần thái quân ngày nào cũng ở Hạ Chí Uyển.”

“Không gây chuyện?” Hạ thừa tướng cảm thấy Hạ Thương Mai an phận quá mức khác thường, cô hận ông ta như thế, sao có thể không hành động?

“Không ạ, nhị tiểu thư hạ lệnh không được cung cấp đồ ăn thức uống cho Hạ Chí Viễn nữa cũng không có ai nói gì.”

Hạ thừa tướng giật mình: “Còn có chuyện như vậy nữa?”

“Vâng, mệnh lệnh này do chính nhị tiểu thư tự đưa ra.”

Hạ thừa tướng tức giận nói: “Đúng là làm loạn, bây giờ Du ma ma bên Hoàng hậu vẫn còn trong phủ, Trần Loan Loan cũng ở đây, nếu bị truyền ra ngoài lại bảo bản tướng cay nghiệt bạc bẽo, sao ngươi không báo sớm hơn?”

Hạ Đoàn bất đắc dĩ nói: “Nô tài đã nói nhưng tướng gia không để tâm.”

“Ngày nào bản tướng cũng bận rộn biết bao việc, ngươi không nhắc nhiều lần làm sao ta nhớ?” Hạ tướng quân xua tay: “Thôi, bắt đầu từ ngày mai cung cấp đồ ăn nước uống cho Hạ Chí Uyển như bình thường.”

“Nhưng nhị tiểu thư hỏi thì phải nói thế nào ạ?”

“Bản tướng sẽ nói với nói.” Hạ thừa tướng thấp giọng mắng: “Đúng là nữ nhi của kẻ hạ tiện, thật nhỏ nhen, khó mà lên được đại đường, mặc dù Hạ Thương Mai xấu xa độc ác nhưng cũng hơn ả cả ngàn lần.”

Ông ta đến cửa thư phòng, Hạ Oanh Nhiễm đã vội vàng chào hỏi.

“Phụ thân!"

Hạ thừa tướng nhìn nàng ta đầy cưng chiều: “Hạ Đoàn nói con ở đây chờ cả buổi chiều, có chuyện gì thế? Nắng to thế này sao không vào trong ngôi chờ?”

Hạ Oanh Nhiễm nhìn ông ta, thấy thái độ và vẻ mặt ông vẫn như trước thì cũng thoáng an tâm.

“Tổ mẫu nói người muốn cưới tôn nữ Tấn Quốc công, có đúng không?” Hạ Oanh Nhiễm vào thẳng vấn đề.

Hạ thừa tướng nắm tay nàng ta, dịu giọng nói: “Vào trong rồi nói.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.