Thương Mai chỉ đành im lặng, câm con dao lá nhỏ mà Tiểu Thác nhờ người làm giúp cô, nhẹ nhàng loại bỏ lớp vảy rụng nửa bên mép vết thương.
Cô không thể không lấy ra, bởi vì khi vết thương đóng vảy sẽ hơi ngứa, hắn không nhịn được sẽ gãi, một số chỗ bị hắn cào hoàn toàn, vết móng tay rất rõ ràng.
Vừa mới làm xong thì đã thấy Nghiêm Vinh lại lần nữa đi vào: "Vương gia, Kinh Triệu Doãn tôn đại nhân đến."
"Để cho hắn chờ một lát." Mộ Dung Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Hắn nói có chuyện quan trọng cân bẩm báo." Nghiêm Vinh nói.
Thương Mai vẫy tay, nhìn Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh đứng lên, mặc quần áo xong, nói với Thương Mai: "Ngươi chờ ở đây một chút, bổn vương lát nữa sẽ quay lại."
Thương Mai gật đầu, đem dao lá thả lại vào trong hòm thuốc, trong lòng suy nghĩ không biết Tôn đại nhân tới làm gì.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn, đốt ngọn đèn dầu nhỏ, lấy kim ra khử độc.
Có người gõ cửa đi vào, là một thị nữ nhỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi, nàng ta kính cẩn ởi tới trước mặt Thương Mai: 'Hạ đại tiểu thư, Tôn phi nương nương mời người đi một chuyến."
"Tôn phi nương nương?" Thương Mai khẽ sững người.
"Đúng vậy, Tôn phi nương nương có chuyện muốn hỏi người." Thị nữ nhỏ hết sức kính cẩn lễ phép.
Thương Mai biết Mộ Dung Khanh có trắc phi, đã từng nghe Tô Thanh nhiêu chuyện kể, cái này Tôn trắc phi là người Lương thái phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799764/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.