“Nguyệt Nhi, Tinh Nhi, các con đã dậy chưa? Nắng đã chiếu đến mông rồi.”
Bắc Tiểu Lôi đẩy cửa phòng ra, hướng tới hai tiểu bất điểm la hét. Ánh mặttrời tinh tế thừa cơ hội lén lút lẻn vào, hạ trên mặt đất, vàng óng.
Trong phòng, giường ngà voi tinh xảo, màn che màu trắng bạc tùy theo gió nhẹrót vào mà lay động, đường cong nhàn nhạt, tuyệt đẹp, ấm áp. Thực antĩnh, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai tiểu hàitử.
Bắc Tiểu Lôi thả nhẹ cước bộ đi đến phía giường, bàn tay mềmmại vén màn che giường lên, chiếu vào mắt là hình ảnh Tinh Nhi bảy támtuổi vươn cánh tay nhỏ nhắn che chở cho Nguyệt Nhi bé bỏng. Hai cái đầunhỏ gắt gao dựa chung một chỗ. Lông mi thanh mảnh đổ bóng trên khuôn mặt xinh đẹp. Hình ảnh như vậy làm cho trái tim của Bắc Tiểu Lôi trở nênnhu hòa, hai tiểu hài tử kia hiện tại là con của nàng.
Môi anhđào giương lên, hé lộ ra nụ cười ôn nhu, con ngươi đen sáng ngời lấplánh ánh sáng rực rỡ, không tiếp tục kêu gọi hai tiểu hài tử kia nữa,bọn chúng hẳn là mệt muốn chết rồi, cũng không biết là trên đường đi hai đứa bé rốt cuộc trở về như thế nào?
Lắc lắc đầu, nàng quyết định để cho bọn chúng ngủ thêm một chút. Nhìn thật sâu vào hai huynh muộimột cái, nàng xoay người rời đi, cẩn thận đóng cửa, đem ánh sáng mặttrời một lần nữa mang ra khỏi gian phòng, thế nhưng ấm áp vẫn luôn lưulại ở trong phòng.
Sau khi Bắc Tiểu Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2377016/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.