“Đệ muội bị thích khách bắt đi rồi.”
Dạ Tinh Triệt cúi đầu, khàn khàn nói. Vị hoàng đế cao ngạo xưng hùng xưngbá một phương giờ phút này giống như một đứa trẻ làm sai, đang chờ người đến phạt vậy.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, gió nhẹ thổi qua.
Bốn phía thực yên tĩnh, đến mức gần như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Tóc đen như mực khúc xạ ra những điểm sáng, đôi mắt trong suốt kia bị ánhmặt trời che phủ, sáng đến chói mắt, làm cho người ta nhìn không ra cảmxúc nơi đáy mắt. Bóng dáng màu trắng đứng vững, giống như một cái câycao thẳng tắp.
“Hoàng huynh, huynh nói cái gì? Thần đệ nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa không?”
Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người tathấy xót xa, vì bọn họ đều có thể thấy được bi thương đằng sau nụ cườiấy.
“Hoàng đệ, đệ không cần như vậy.”
Dạ Tinh Thần như vậy làm cho người ta đau lòng, càng khiến tâm Dạ Tinh Triệt đau đớn, tựtrách. Nụ cười của Dạ Tinh Thần giống như cái đinh đâm thật sâu vàotrong lòng hắn, đau buốt như dây leo, lan thẳng vào tứ chi bách hài. Lúc này, tự trách hay hối hận cũng đều không có ích gì. Trước vẫn nên bắtđược thích khách, tìm Bắc Tiểu Lôi về.
Thanh âm Dạ Tinh Triệtkhông truyền vào trong đầu Dạ Tinh Thần, toàn bộ tâm thần của hắn đềutiến vào một không gian khác. Ở nơi này chỉ có một điều duy nhất nhắcnhở hắn chính là Lôi Nhi bị thích khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376892/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.