“Hoàng huynh, Thần đệhi vọng huynh coi kỹ hoàng hậu của mình. Để tránh cho Thần đệ nhất thờingứa tay, bóp gãy cái cổ xinh đẹp của nàng ta.”
Khi mọi người ởđây đang cảm thán Dạ Tinh Thần trở nên xa lạ thì hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Tinh Triệt, con ngươi thâm u, làm cho không người nào có thểnhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt, đôi môi khẽ nhếch, gằn từng chữ.
Dứt lời, mọi người đều biến sắc. Bọn họ không thể tin được lời nói tàn nhẫn như vậy lại xuất ra từ Dạ Tinh Thần.
Hoàng hậu Thượng Quan Mị lại càng bị dọa sợ đến mức lảo đảo về phía sau, bàntay mềm không tự chủ che cái cổ của mình. Lời nói thị huyết của Dạ TinhThần làm cả người nàng rùng mình ớn lạnh, nàng tin hắn nói được sẽ làmđược.
“Thần Nhi, con làm sao vậy? Con không cần dọa mẫu hậu a?”
Nộ khí của thái hậu bị lời kia của Dạ Tinh Thần dọa cho bay biến, đôi mắtlưu ly nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Dạ Tinh Thần mà tràn đầy lo lắng. Hàitử vẫn luôn nhu thuận sao lại trở nên như vậy? Sẽ không phải là bị người hạ cổ chứ?
“Mẫu hậu, nhi thần hi vọng sau này người không cóviệc gì thì an ổn ở trong cung Từ Ninh, không nên đụng chạm đến Lôi Nhi, cho dù người không thích nàng, người cũng không có quyền quyết địnhsinh tử của nàng, nàng là người của ta.”
Ánh mắt lạnh lùng chuyển qua, như nhìn xuyên thấu người bà. Ngữ khí như kiếm băng, làm lòng bà đau đớn.
“Thần—“
“Hoàng huynh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376890/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.