“Thả chúng ra.”
Đôi mắt thâm thúy của hắc y nhân như ngưng tụ băng, khẽ mím môi nhìn vàothanh sam nam tử cắp lấy đứa bé. Cả người tản mát ra lệ khí làm chongười khác sợ hãi. Được lắm, lại có người có thể ở dưới mí mắt Diệu bútthư sinh hắn mang đi người hắn muốn bảo vệ.
“Huynh đài.” Biểu tình thanh sam nam tử lạnh lùng, cũng không sợ hãi sự lãnh lệ của Thượng Quan Minh.
“Chúng ta không có ác ý với hai đứa bé này, chỉ là muốn dẫn chúng đi gặp mộtngười. Huynh đài hà tất phải đối địch với chúng ta.”
“Hừ—“ Thượng Quan Minh hừ lạnh. “Thiện hay ác đều là các ngươi nói, ta làm sao biếtcác ngươi nói thật hay giả? Ngươi nói các ngươi không có ác ý, vậy cácngươi có trưng cầu ý kiến của cha mẹ chúng hay không?”
“Cha mẹ?” Nam tử áo lam mang theo kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.
“Phu phụ Tiêu Dao Vương là cha mẹ của chúng sao?” Hừ, rõ ràng không phải là cha mẹ mấy đứa trẻ.
“Đúng vậy, họ chính là cha mẹ của chúng ta.” Không đợi Thượng Quan Minh nóichuyện, Tả Hữu Tinh đã mở miệng. Có lẽ họ không phải là cha mẹ ruột thịt cho chúng sinh mệnh, nhưng tình yêu của họ đối với nó và muội muội lạikhông hề ít hơn so với cha mẹ thân sinh. Còn cha ruột thì sao? Nó chỉnhớ rõ ông ta tuyệt tình từ bỏ bọn họ, làm cho mẫu thân không thể khôngvì sinh tồn của bọn họ mà bôn ba khắp nơi, để đến cuối cùng đau ốm mệtmỏi mà chết. Trong đôi mực đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376835/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.