“Tinh Nhi—“
Con ngươi thâm sâu cách một lớp sương mù, nhìn vào bản thu nhỏ của chính mình kia.
Tả Hữu Tinh mím môi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào người nam nhânnọ. Thời gian ba năm cũng không lưu lại dấu vết trên mặt ông ta, chỉ làso với trước kia, hiện tại trông ông ta càng thêm tái nhợt, mơ hồ lộ ravẻ bệnh tật. Hừ, là sự trừng phạt của ông trời mà. Trừng phạt ông ta đãbỏ vợ quên con.
Lạnh lùng mà nhìn Nguyệt Minh Nhất, từ trong thân hình nho nhỏ tản mát ra một cỗ khí tức lãnh mạc, xa cách.
“Xin gọi ta là tiểu thế tử.” Không cần phải gọi thân mật như vậy, nó và ông ta không liên quan đến nhau.
“Con—“ Nguyệt Minh Nhất bị thái độ lạnh lùng của Tả Hữu Tinh làm cho tổnthương, con ngươi thâm sâu nhìn con, khó mà tiếp nhận nổi sự xa lạ đó.Có điều tiểu thế tử là có chuyện gì? Đem tầm mắt chuyển sang Độc Viễn,Độc Mạc.
Độc Viễn hiểu ý, thản nhiên đem toàn bộ chuyện đã điềutra được nói ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, hai tiểu chủ tử đã được phu phụ Tiêu Dao Vương của Dạ Liêu quốc nhận nuôi. Trở thành thế tử, quận chúacủa Dạ Liêu quốc.”
Như vậy ư?
Nguyệt Minh Nhất có chút đau lòng nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trước đó, huynh muội bọn chúng đã phảichịu rất nhiều khổ cực rồi. Đều là tại mình, lúc trước rời khỏi mẹ conhọ, con oán mình cũng là chuyện đương nhiên thôi. Nếu như sớm biết vừachia lìa, sẽ phải người trời cách biệt với Nhu Nhi; nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376833/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.