" Không sao, hắn muốn bàn bạc cùng phụ thân. Có gì người cũng sẽ nói lại với huynh, bỏ lỡ cơ hội lần này chưa chắc sẽ có lần sau. Cho huynh suy nghĩ lại, không muốn đi thật à? "
Nàng hỏi Kỳ Phong lần cuối, ánh mắt chờ đợi câu trả lời. Miệng nhếch lên cười ý có chút thăm dò, trêu ghẹo.
" Muốn thì đương nhiên rồi, nhưng mà giờ làm sao để đi được!? "
Kỳ Phong hậm hừ rồi hỏi, quả thực từ nhỏ đến lớn huynh chưa bao giờ xin phụ thân những việc này. Là đấng nam nhi tự dưng lại mở miệng xin được đi chơi quả là ẻo lả còn gì?
" Haizzz, cần gì phải lo nhiều thế, cứ giao cho muội là được! "
Kỳ Linh thở phào, rốt cuộc cũng khuyên được cái tên ca ca cứng nhắc này. Năn nỉ cả buổi hết lời mới chịu đồng ý, chẳng phải " ừ " một tiếng là được rồi sao. Cần gì phải lo nhiều như thế khi đã có hảo muội muội là nàng ở đây cơ chứ?
" Hai đứa đang to nhỏ gì thế? Mau lên ngựa rồi còn về? "
Kỳ Thiên Mặc thấy lệnh lang và lệnh ái của mình đang đứng trời trồng ở đó nói chuyện gì mà không chịu lên ngựa, liền hỏi. Thành Hiên vẫn chưa lên xe ngựa nên còn đứng đó nhìn theo hướng mắt của Kỳ Thiên Mặc về phía Kỳ Phong và nàng.
" Phụ thân, con từ khi trở về đến nay vẫn còn thiếu chút vật tư nên muốn ra ngoài mua ít đồ, cần ca ca xách phụ... "
Hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-thanh-vuong-dien-ha/2765274/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.