Rất nhanh đám người kia đã bị hạ cổ vào người, Y Liên vẫn thông thả ngồi trên ghế vừa uống trà vừa ăn bánh.
Lúc này đám người mới nhận ra, vị vương phi này chẳng hề hiền lành chút nào, mà hơn hết còn rất đáng sợ
Có thể treo nụ cười trên môi nhưng ra tay vô cùng dứt khoác lại có phần tàn độc này, còn đáng sợ gấp mấy trăm lần. Bọn họ không khỏi rét mà run
Thủ hạ ma giáo hành động rất nhanh, hành động xong cũng liền biến mất không để lại dấu vết, mảnh sân chỉ còn lại những người đã bị hạ cổ và Y Liên. Lúc này y lần nữa đứng dậy rời khỏi ghế, đi đến trước mặt đám người
"Từ nay về sau, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút, chứng tỏ bản thân có ích, nếu không ta không ngại khiến các người trải qua cảm giác bị cổ độc dày vò đến chết. Ai ngoan ngoãn biết điều, đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt, chủ nhân phía sau của các người không còn, ta nhất định sẽ tha cho các người một con đường sống, cũng sẽ không đối xử tệ bạc với các người. Nếu ai ngu ngốc thì không cần nói nữa. Ta mong rằng các ngươi tự trân trọng mạng của chính mình"
Y Liên nói xong liền hất quạt rời đi. Y quay trở về phòng luyện công, dù gì bây giờ ở kinh thành này y phải giả thành bộ dạng không biết chút võ công nào, không thể lỗ liểu mà luyện công hay thử vài chiêu thức mới trước mặt người khác được
Buổi chiều Lam Phong rốt cuộc cũng từ trong cung trở về, vừa vào trong phủ hắn đã nhận ra không khí thay đổi hắn so với lúc sáng hắn rời đi. Người hầu trong phủ cũng lễ phép hơn thì phải. Không cần đoán hắn cũng biết, chắc là Y Liên đã ra tay rồi, nhưng hăn có chút tiếc nuối, không được thấy dáng vẻ Y Liên lúc đó, thật là đáng tiếc mà
Lam Phong dặn quản gia chuẩn bị bữa tối, sau đó đi về phòng tìm Y Liên. Quản gia là người do đích thân Thái Hậu đưa đến, trước đây là người đã ở trong phủ của phụ vương hắn, sau khi phụ vương mất, lão quản gia vẫn luôn được Thái Hậu che trở. Trước đây phủ của phụ vương hăn có hai người, một vị quản gia và một vị công công, đều là người thân tín bên cạnh Thái Hậu năm đó, cũng nhất mực trung thành với phụ vương hắn. Bây giờ quản gia thì theo đến Phong Vinh vương phủ của hắn làm quản gia cho phủ, còn vị công công năm đó thì đang ở chỗ của ca ca hắn để lo chuyện trong phủ của ca ca
Khi Lam Phong bước vào phòng, Y Liên đang luyện công cũng điều khí lại mở mắt, thấy hắn đã trở về, y dịu dàng mỉm cười, đưa tay bảo hắn lại ngồi bên cạnh mình
"Chàng đi lâu vậy, trong cung xảy ra chuyện sao"
Lam Phong lắc đầu
"Không có, an tâm, ta xử sự đúng mực, chỉ là Hoàng tổ mẫu giữ ta ở lại chỗ người một lúc, nên mới rời cung trễ như vậy"
Y Liên nghe vậy cũng an tâm hơn
"Chuyện trong phủ ta đã giải quyết ổn thoả, sau này sẽ không có người nào làm ra hành động ngu ngốc, nhưng dù sao chúng ta cũng nên cẩn thận. Chỗ phủ của ca ca chàng, có cần xử lí không"
Lam Phong lắc đầu
"Không cần, ca ca của ta huynh ấy thông minh, e là người cũng đã bị huynh ấy xử lí từ lâu, hơn nữa bên chỗ huynh ấy ít người hơn phủ của chúng ta"
Y Liên gật gù, nếu như vậy thì được, bây giờ họ đã là người cùng thuyền, không thể không quan tâm được
Lam Phong cũng nói lại những gì đã gặp Hoàng Đế hôm nay cho Y Liên nghe. Sắp tới bọn họ cần khiến cho
Hoàng Đế tháo bỏ đề phòng, nhưng cũng không thể quá gấp gáp, tránh Hoàng Đế nảy sinh nghi ngờ
Y Liên suy nghĩ, chiến công mà Lam Phong lập quá lớn, quá có uy hiếp, nếu bây giờ đột nhiên hắn trở thành một tên ăn chơi trác táng, Hoàng Đế chắc chắn sẽ không tin, dù hắn đã khiến Hoàng Đế không vui vì chọn lấy y, lấy một nam nhân làm vương phi nhưng chuyện này vẫn chưa khiến Hoàng Đế thôi dè chừng được
Suy nghĩ một lúc, Y Liên liền nghĩ ra một cách, cách này vừa hay có thể khiến cho Hoàng Đế tháo bỏ dè chừng với Lam Phong, cũng có thể nhân cơ hội đẩy chuyện này lên đầu những người khác
Y Liên kề sát vào tai của Lam Phong, nói cho hắn nghe kế hoạch mà y đã nghĩ ra. Lam Phong nghe xong hai mắt liền sáng, kế sách của Y Liên quả thật rất tốt. Có điều làm sao để tìm ra loại độc có thể khiến ngay cả thái y cũng không khám ra chứ, qua mặt được cả thái y trong cung, thì không phải tầm thường được. Cũng không hại đến cơ thể của hắn
"Ta có thể nhờ Tống Tịnh. Hắn nhất định sẽ giúp chúng ta. Thứ mà Tống Tịnh giỏi nhất không phải là chế tạo thuốc giải hay các loại thuốc quý hiếm mà là chế tạo độc dược. Ta sẽ viết thư nhờ Tống Tịnh giúp đỡ chúng ta, có điều không thể gấp gáp như vậy bày ra màn kịch trúng đọc, chúng ta phải có chuẩn bị kỹ lưỡng"
Lam Phong nghe Y Liên nhắc đến Tống Tịnh, vẻ mặt hắn liền không vui, có chút giận dỗi. Y Liên nhìn biểu hiện trẻ con này của Lam Phong mà không khỏi phì cười, y nối lên ý trêu chọc Lam Phong
"Chàng ghen sao"
"Ta tại sao phải ghen chứ, không phải bây giờ ta mới danh chính ngôn thuận là phu quân của em sao, tại sao phải ghen"
Lam Phong ngoài mặt nói không nhưng trong lòng biểu hiện rõ ràng là có, khiến Y Liên càng muốn cười hơn
"Em cười ta, Liên nhi cười ta, ta không thèm nói nữa"
"Đừng đừng, ta không cười chàng. Chàng không có ghen, là ta hiểu lầm"
Y Liên cảm thấy cho dù Lam Phong có trở thành bộ dạng nào, có cao lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn trước mặt y vẫn là bộ dạng không khác gì đứa trẻ lúc nhỏ. Hay giận dỗi cũng hay ghen tị, tính tình nóng nảy, cũng rất chiếm hữu đồ của mình. Nhưng y vật mà thích một Lam Phong như vậy. Dù có cho y chọn lại, người y chọn vẫn là
Lam Phong. Vì ngay từ lần đầu tiên gặp Lam Phong khi còn nhỏ, y đã chú ý đến hắn rồi
"Nhưng chuyện này chỉ để hai chúng ta biết, không thể để ca ca ta biết, huynh ấy mà biết chắc chắn sẽ không để chúng ta mạo hiểm, đợi sau khi việc này thành, chúng ta mới nói cho huynh ấy được không"
Lam Phong nói, hắn cũng là sợ Lam Nhiên sẽ lo lắng, dù sao thì vẫn là uống độc vào người, Lam Nhiên chắc chắn không cho hắn liều mạng
Y Liên đồng tình, dù sao y cảm thấy Lam Nhiên không biết thì chuyện này mới càng chân thật hơn, càng có thế khiến Hoàng Đế tin tưởng hơn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]