Sau khi lui xuống, Lam Phong liền đi đến cung của Thái Hậu để thỉnh an người. Trên đường đi vậy mà gặp phải
Lam Án và Lam Bảo. Hai người nhìn thấy Lam Phong cũng không để người dễ dàng đi qua, phải nói mấy lời mới hài lòng
"Cửu đệ của chúng ta vừa thành thân, vẻ mặt thật vui mừng đấy. Lấy một nam tử cũng vẻ vang khắp nơi thật"
Lám Án xem thường nói
"Đúng vậy, Cửu đệ ta còn nghe nói nam tử kia dung mạo khiếm khiết, xem ra cửu đệ không có may mắn rước được mỹ nhân, đã vậy còn chỉ là một nam tử, cửu đệ tự mình hủỷ đi con đường tranh vị của bản thân rồi"
Lam Bảo nhớ lại lời thuộc hạ bẩm báo khi mang lễ vật đến Phong Vinh phủ hôm diễn ra hôn lễ. Nam tử mà Lam Phong cưới dường như dung mạo bị huy, phải che một bên mặt không để người khác thấy được
Lam Phong làm lơ như không nghe thấy, đối với những lời châm chọc y không để trong lòng, dù sao thì người như
Lam Án và Lam Bảo không xứng để hắn để vào mắt. Loại người thông đồng với địch để hãm hại quê hương như bọn họ, không xứng đáng để hắn để tâm. Lam Phong cũng nhận ra, mấy người con của Hoàng Đế, người nào người nấy đều dất giống Hoàng Đế, đều là cùng một loại người, mưu mô hiểm độc, không từ thủ đoạn
Đều là những kẻ muốn cướp đồ của người khác mà không ngại máu dính đầy tay. Bây giờ hắn để bọn họ đắc ý, sau này chỉ cần một tội danh của Hoàng Đế, đã đủ chứng minh tất cả, thì lúc đó mấy kẻ như Lam Án, Lam Bảo đồ đều là con của kẻ có tội, đến lúc đó bọn chúng một bước cũng không xứng đáng bước vào hoàng thất huống chi là tỏ vẻ hóng hách như hiện tại
Thấy Lam Phong không để ý đến họ, Lam Án tức giận muốn xông lên ra tay nhưng Lam Bảo đã nhanh tay ngăn cản, bây giờ đang ở trong cung, còn gần nơi ở của Thái Hậu. Không thể kinh động Thái Hậu được, ai mà không biết, bề ngoài Thái Hậu vờ như không quản chuyện gì nhưng người trong tay vẫn còn quyền lực của nhà mẹ Thái Hậu trong triều, Thái Hậu lại rất thiên vị Lam Nhiên và Lam Phong, bọn họ gây chuyện với Lam Phong ở đây, Thái Hậu nhất định không bỏ qua. Bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể ra tay được
Lam Án và Lam Bảo rời đi, Lam Phong vẫn giữ nguyên thái độ, tiếp tục đi đến chỗ của Thái Hậu. Thái Hậu đã nghe được tin tức hôm nay. Có điều hậu cung không thể can chính, cho nên Thái Hậu chỉ có thể âm thầm trợ giúp
"Phong nhi đến đây với tổ mẫu"
Lam Phong đi đến gần, Thái Hậu liền đưa ra một tấm lệnh bài
"Hoàng tổ mẫu... đây là"
"Cho con, tổ mẫu đã già, không còn sống bao lâu nữa, lỡ như một ngày tổ mẫu không còn, ít nhất vẫn có thể bảo toàn tánh mạng cho con và ca ca của con. Đây là lệnh bài có thể chỉ huy một trong bốn đại doanh trấn thủ kinh thành. Chỉ cần có lệnh bài này, một trong bốn đại danh sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của con. Còn là đại doanh này thì chuyện này tổ mẫu không tiện tiết lộ, đến lúc nguy cấp sẽ có người đến hỗ trợ, chỉ là vạn nhất xảy ra chuyện nguy cấp, còn không thì con đừng sử dụng đến lệnh bài này"
Thái Hậu đưa ra lệnh bài này chỉ mong Lam Phong không cần sử dụng đến nó, vì từ trước đến nay bốn đại doanh trấn thủ kinh thành thế lực đều ngang bằng nhau, nhưng nếu có một đại doanh muốn thôn tính ba đại doanh còn lại chắc chắn sẽ cần đến lệnh bài này, nhưng nếu như vậy chẳng khác nào khiến cho người đứng đầu đại doanh có được lệnh bài sẽ có tâm địa xấu xa. Đến lúc đó lại càng nguy cấp hơn. Tốt nhất để bốn đại doanh tách nhau ra, thế lực ngang bằng tự kiềm chế lẫn nhau, thế cục mới ổn định được
Lam Phong nhận lấy lệnh bài, cảm tạ Thái Hậu, có điều hắn cũng không có ý định sẽ sử dụng lệnh bài này, binh mã hắn nuôi của biên cương cùng với Vũ Thiên trận mà hắn đã tạo ra vẫn đủ sức để hắn có thể làm nên việc lớn.
Hắn cũng biết chuyện bốn đại doanh ở kinh thành thế lực ngang bằng kiềm chế lẫn nhau, nếu bốn doanh hợp thành một, người đứng đầu chính là mối hoạ về sau, vì vậy hắn nhất định sẽ không sử dụng đến lệnh bài này
Mà lúc này ở Phong Vinh vương phủ. Y Liên sau khi Lam Phong rời đi đã tỉnh dậy, y muốn xử lí trong phủ một phen, nhân lúc không có Lam Phong ở đây. Dù sao thì y cũng không muốn Lam Phong nhìn thấy một mặt khác của mình, sợ doạ người trong lòng chạy mất
Y Liên thay một bộ y phục khác, tay cầm theo quạt của mình, dù không phải quạt sắt y thường cầm nhưng cây quạt mà y mang theo bên trong có chứa mũi dao nhọn vừa nhỏ vừa sắc bén, hoàn toàn có thể giết người trong tức khắc
Y cho quản gia trong phủ tập hợp tất cả các hạ nhân lại ở sảnh lớn, không được thiếu một người. Cũng đưa ra khế ước bán thân của bọn họ trước khi vào phủ. Cho người đóng cửa phủ, phong toả các lối, không để ai có thể lén lút rời đi
Y Liên đọc qua các khế ước bán thân của những người này, người nào được y đọc tên sẽ bước qua một bên, còn những người còn lại vẫn đứng yên tại chỗ. Sau khi một loạt người được đọc tên thì chỉ còn có vài người đứng lại, còn những người khác đã được đưa sang một bên, Y Liên vẫn rất bình tĩnh
Trong các khế ước bán thân này đều có ghi rõ thân phận, xuất thân của những người này, nhưng Y Liên nhìn ra được, những người nào thật sự là nô tài bình thường, người nào là nội gián được cài vào trong phủ. Y Liên cho những người không được gọi tên lui đi. Những người khác ở lại
Lúc này y cũng cho quản gia lui đi. Sau đó dùng một ám hiệu đặc biệt chỉ có ma giáo nhìn thấy, gọi thủ hạ ma giáo xuất hiện
Rất nhanh những thủ hạ ma giáo ở kinh thành đã xuất hiện. Sự xuất hiện của họ khiến những người kia đặc biệt đề phòng. Ma giáo nổi tiếng nhất không những tàn độc, mà còn có một thứ khác là nuôi cổ trùng, mỗi loại cổ trùng có công dụng khác nhay, dù Y Liên không giống như Tống Tịnh am hiểu y thuật cùng cổ trùng, nhưng y vẫn biết một số loại cổ trùng có thể khống chế người nghe theo lệnh
Y ra lệnh cho những thủ hạ ma giáo ép những người còn lại uống cổ trùng, đám người muốn chạy nhưng đã nhanh chóng bị khống chế. Từng người từng người đị điểm huyệt không thể cử động, bị ép nuốt cổ trùng vào trong người trong sự bất lực không thể phản kháng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]