Mặc dù Tống Tịnh đã nói như vậy nhưng Y Liên cũng không bỏ mặt chuyện này
“Mấy lời này tốt nhất không nên nói lại lần nữa, chúng ta là huynh đệ cùng nhau lớn lên, hoạ hay không ta không để tâm đến chỉ biết nếu như có kẻ muốn nhắm vào ngươi hay ma giáo ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua”
Y Liên được giáo chủ ma giáo đời trước là Tống Xuân dạy dỗ mà trưởng thành, sống ở ma giáo mà lớn lên, cho dù bây giờ y có là minh chủ chính giáo đi chăng nữa y vẫn không việc bản thân từ sớm đã cùng ma giáo cơ một sợi dây không thể cắt đứt được
Tống Tịnh nghe y nói như vậy trong lòng có thêm hy vọng về việc hắn sẽ có thể có cơ hội cùng y, một chút hy vọng nhỏ mà thôi. Nhưng hắn cũng không vì vậy mà khiến cho Y Liên phải liên luỵ vào chuyện này
“Đến phía trước sẽ có một trạm gác thuộc về ma giáo, chúng ta có thể đến đó tạm thời rồi nghĩ cách tiếp”
Y Liên gật đầu. Ba người và phu xe thẳng tiến đến nơi đó. Đó cũng là một kỷ viện vỏ bộc bên ngoài. Ba người vào bên trong kỷ viện, thành công giữ chân đám người theo đuôi ở bên ngoài không thể vào bên trong được
Vào bên trong, Tống Tịnh liền cho người sắp xếp để Y Liên nghỉ ngơi, còn hắn cho gọi các thuộc hạ dưới trướng đến, quyết định xử trí hết đám người bám đuôi cũng như cảnh cáo đến người đứng phía sau bọn chúng. Đừng động vào ma giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-minh-chu-vo-lam/3737937/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.