Tiếng kèn xung phong lại lần nữa vang lên giữa đại mạc, Lục Oanh hận thấu thanh âm này. Nàng nắm dây cương, xóc nảy cưỡi ngựa theo sau phụ thân và ca ca, trước mắt là quân lính tầng tầng lớp lớp. Lục Oanh hít thở không khí giá rét xung quanh, hơi lạnh làm cóng đến đáy lòng. Nền tuyết vốn vô ngần không tỳ vết bị vó ngựa mạnh mẽ chà đạp tứ tung. Khung cảnh này, chính là màn khởi đầu của hết thảy sóng gió trong tương lai.
Nàng dậy chưa? Nàng sức khỏe thế nào? Đồ ăn sáng đã ăn chưa? Có biết uống thuốc đúng hạn không? Tâm trí Lục Oanh vướng bận rất nhiều vấn đề. Đúng lúc này, trời bắt đầu đổ tuyết. Lục Oanh ngẩng đầu nhìn khí trời khắc nghiệt, mùa đông xơ xác tiêu điều này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây?
"Oanh nhi." Lục Khang kéo dây cương, xoay đầu ngựa, thoắt cái sóng vai đi bên nàng.
"Ca ca."
"Rất nhanh, đều sẽ qua đi..." Lục Khang vừa mở lời, khí lạnh liền biến hơi thở thành sương trắng, đến lúc làn sương tiêu tán, hắn vẫn không thể nói nên lời an ủi.
Ba tháng, Lục Oanh cho bản thân mình thời gian ba tháng. Nàng muốn dùng ba tháng này để theo đuổi một hy vọng cuối cùng. Mặc kệ có tìm được thuốc giải Mặc hoàn hay không, ba tháng sau, nàng sẽ trở về bên Cố Thanh Trản. Một đời là hạnh phúc, một khắc cũng là vậy...
Nàng đây là xuống tay đặt cược. Nàng cũng từng vô cùng đắn đo, liệu có nên để Cố Thanh Trản theo cùng Nam chinh hay không. Nhưng con đường phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765738/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.