Lạc thành vốn không có hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nhưng Trịnh Triệu dẫn quân chiếm lĩnh nơi đây, cũng mang theo tập tục Trung Nguyên. Chẳng qua, hội đèn lồng năm nay náo nhiệt hơn năm trước không ít, dù sao cũng là ngày mừng một năm thái bình.
Dòng người rộn ràng nhốn nháo, Cố Thanh Trản vội nắm tay Lục Oanh, sợ hai người bị chen lạc mất nhau. Đã lâu nàng chưa cảnh sắc náo nhiệt như vậy, nhớ mang máng lần cuối, chính là dịp tiết hoa đăng ở kinh đô. Năm đó, nàng dẫn Lục Oanh trốn ra Trịnh cunng. Chuỗi ngày ấy, các nàng thật sự như thần tiên quyến lữ.
"Nguyên Tiêu ở Bắc Cương cũng phải phóng hoa đăng sao?" Cố Thanh Trản nhìn hoa đăng đủ loại kiểu dáng, không nhịn được hỏi.
Có lẽ do tiếng người ầm ĩ, có lẽ do bản thân xuất thần, Lục Oanh không nghe thấy lời Cố Thanh Trản, chỉ ngẩn ngơ đi trên đường lát đá, tâm sự tầng tầng.
"A Oanh?" Cố Thanh Trản ngừng chân, gọi.
Lục Oanh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện Cố Thanh Trản vừa hỏi, "Ừm... Đều là tập tục người kinh thành mang tới."
"Ngươi có tâm sự?" Cố Thanh Trản thấy nàng ánh mắt không đúng, bèn hỏi.
Lục Oanh cười, "Không có gì. Hôm nay không chỉ có phóng hoa đăng, còn có hội đố đèn, cứ như lại về đến kinh đô."
Cố Thanh Trản đến gần, kéo cánh tay nàng. Mặc kệ là kinh đô hay là Bắc Cương, nàng đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm liệu mình có thể ở bên Lục Oanh hay không.
"Xem kìa, chúng ta qua đằng kia phóng hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765737/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.