Trầm mặc nhìn nhau, ánh mắt các nàng như có thể lên tiếng tỏ lòng. Trải qua nhớ nhung và bi thương trong những ngày dài ly biệt, thiên ngôn vạn ngữ đều trở thành một cái ôm đơn giản.
Lục Oanh từng trăm ngàn lần tưởng tượng cảnh hai người gặp mặt, nhưng hôm nay khi thật sự ôm nàng vào lòng, tâm trí lại hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ biết ôm Cố Thanh Trản càng thêm chặt, chỉ biết mình sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Được người trong tâm ôm gắt gao như vậy, làm cho nàng an lòng. Cố Thanh Trản chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn đầy tham luyến của Lục Oanh, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mi mắt nàng, lòng bàn tay lặp lại mơn trớn mỗi một tấc da nơi sườn mặt nàng. Nước mắt Cố Thanh Trản vẫn chảy như mưa.
Nếu không có Lục Oanh, nàng đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tư vị tan nát cõi lòng.
"A Trản ——" Trong đêm khuya, Lục Oanh dịu dàng mà gọi tên nàng, không kiềm được mà thay nàng gạt lệ.
"Vì sao... Vì sao..." Từ lúc các nàng hiểu nhau rồi đến yêu nhau, trời xanh chưa bao giờ chiếu cố các nàng nửa phần, mỗi một lần gặp lại đều phải chia lìa...
Thấy nàng không thể kiềm chế như vậy, Lục Oanh biết nhất định là do mình nói dối... Nếu không phải vô kế khả thi, nàng cũng sẽ không dùng hạ sách này. Những lời nói dối giữa nàng và Cố Thanh Trản đã quá nhiều rồi, Lục Oanh chỉ hy vọng quãng đời còn lại... giữa các nàng không còn lừa gạt.
"... Kỳ thật ta..." Lục Oanh chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765725/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.