Đêm tối u ám, Cố Thanh Trản vòng qua tuyết đọng ngoài phòng, khẽ đẩy cửa ra. Ánh đèn trong phòng lập lòe, nến sáp sắp cháy chết.
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng trên giường, Cố Thanh Trản thấy đôi chân nặng như bỏ chì, mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Cả đời này nàng luôn lang thang không chỗ dừng chân, nàng vốn không sợ cô độc, nhưng nay lại thường khóc trong đêm... Từ khoảnh khắc quyết định chạy theo tình, nàng đã không còn là Cố Thanh Trản ngày xưa nữa.
Trên bàn là một bức họa trải ra phân nửa, chung trà bên cạnh đã nguội lạnh, Cố Thanh Trản khẽ run tay mở bức họa kia ra. Thời khắc thấy được mi mắt quen thuộc hiện lên trên giấy, nàng lặng im vỡ lệ, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống, biến mất dưới chiếc khăn che mặt. Bốn năm trước, mình từng nắm chặt tay nàng, dạy nàng chấp bút vẽ tranh, cảnh tượng ấy tựa như vừa xảy ra hôm qua. Cố Thanh Trản cúi đầu, lệ tí tách rơi trên bức họa, loang ra thành từng đóa hoa ám sắc.
"Lục gia tiểu thư sắp không xong..."
Cố Thanh Trản hận vận mệnh, chưa bao giờ hận như lúc này. Nàng xoay đầu nhìn về phía Lục Oanh, trời cao khiến các nàng yêu mà không thể ở bên nhau, vậy nàng buông tay là được, giờ sao còn tra tấn các nàng như vậy?
Vươn tay đẩy ra màn lụa mông lung, nữ tử nàng ngày đêm mong nhớ nằm ngay trước mắt, nhưng hiện giờ trừ lặng câm rơi lệ, nàng thật không biết còn có thể làm gì. Bản thân mình chết mười lần cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765724/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.