"Ôi! Nương nương!"
Bích Lạc nhanh chân đuổi theo.
Bên tai truyền đến tiếng vang, Cố Thanh Trản xoay đầu, đúng lúc trông thấy bóng lưng Lục Oanh vội vàng rời đi. Ánh Thu nói không sai, các nàng mãi mãi không phải người một đường. Lục Oanh cố ý kéo ra khoảng cách giữa các nàng, đối với nàng không hẳn là chuyện không tốt. Nghĩ vậy, Cố Thanh Trản lại cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Vương gia, thần thiếp mệt mỏi."
"Trời lạnh, ta đưa ngươi về phòng."
"Vâng." Trịnh Triệu hỏi han ân cần, Cố Thanh Trản nghe không vào nửa phần. Nàng chỉ biết hắn đang chậm rãi buông đề phòng, mà ngày nàng rời khỏi Chiêu Vương phủ cũng càng ngày càng gần. Nhưng mà, mình lại thế nào cũng không cao hứng nổi.
Xuân đi thu đến, lại một năm đông chí.
Cố Thanh Trản nhìn tuyết trắng bay lả tả trên bầu trời, lại luôn không quên được bóng dáng dưới tàng cây hồng mai năm đó. Trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng gió thổi làm cánh bạch mai tốc tốc hạ xuống, cùng tuyết hòa thành một mảnh. Cố Thanh Trản tay cầm một quyển kinh Phật, giấy trắng mực đen nay lại không an được tâm thần, chỉ càng thêm tâm phiền ý loạn. Nhớ lại năm trước lúc này, Thanh Nguyệt các đã náo nhiệt biết bao nhiêu.
Một bàn món ngon, hai bôi rượu, Cố Thanh Trản mới phát hiện chỉ vậy cũng có thể ủ ấm lòng người.
"Tỷ tỷ lại thua rồi, uống rượu đi!"
"Được, ta uống."
Thất tịch năm trước, Cố Thanh Trản không biết đã bị Lục Oanh rót bao nhiêu chén rượu. Kỳ thật dù là ngâm thi tác đối hay động võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765691/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.