Tảng sáng, phòng vẫn còn âm u, Lục Oanh mơ hồ tỉnh lại. Nàng chưa mở mắt, mùi thơm nơi chóp mũi làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu*. Một đêm này nàng ngủ thật sự rất cạn.
* Hồn khiên mộng nhiễu: Hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy nhiễu.
Mở mắt ra, Lục Oanh mới phát giác cả người mình đã không tự giác mà rút vào lòng Cố Thanh Trản, nói không rõ rốt cuộc là ai ủ ấm ai. Lục Oanh sợ đụng vào miệng vết thương làm đau nàng, tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn thật cẩn thận mà nhích người ra khỏi lòng Cố Thanh Trản, thế nhưng tay nàng vẫn còn vòng qua hông mình...
Thời gian dần trôi, ánh sáng bên ngoài từng chút từng chút hắt vào trong phòng, khuôn mặt Cố Thanh Trản cũng từng chút từng chút trở nên rõ ràng, mà ý thức của Lục Oanh cũng từng chút từng chút thanh tỉnh lại.
Lục Oanh nằm nghiêng, mặt đối mặt với Cố Thanh Trản, im lặng chạm nhẹ sườn mặt và cổ nàng. Thật ấm áp. Nhiệt độ cơ thể nàng rốt cuộc trở lại bình thường, hai gò má hơi ửng đỏ, không còn trắng bệch như tối hôm qua. Lục Oanh chăm chú nhìn đôi mắt đóng chặt của Cố Thanh Trản. Lần đầu tiên ngắm nàng gần như vậy, có thể cũng là lần cuối cùng.
Nghĩ nghĩ, Lục Oanh nâng tay tháo xuống bùa bình an trên cổ mình. Từ ngày Cố Thanh Trản đưa túi bùa này cho nàng, nàng vẫn luôn mang nó bên người.
Lục Oanh chải vuốt làn tóc phân tán của Cố Thanh Trản, đeo túi bùa vào chiếc cổ thon dài của nàng, trả về cho chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765690/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.