“Ngọc Châu công chúa cần gì phải khiêm tốn làm gì chứ. Ngọc Châu Côngchúa cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông loại đàn nào cũng giỏi chả lẽ người không thể hiến một khúc sao, 1000 vạn lượng hoàng kim đó khôngnhỏ người có thể hạ giá thấp xuống để cho mọi người cùng vui được không” Công Chúa Ba Tư giọng nói thanh nhẹ nhàng,khoé léo vừa lòng người.Trong lòng liền cười lạnh dù công chúa ngươi tài giỏi như thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể nào đàn được, nàng trước kia phải học sáu nămmới có thể học được hết những nốt nhạc này dù là thiên tài về vũ công đi chăng nữa phải tập năm năm mới nhớ được.
“Không được, 1000vạn lượng hoàng kim chẳng lẽ nước Phương Tây của Công Chúa Ba Tư khôngcó sao. Sao mà nghèo rách mùng tơi vậy, mang tiếng là nước xếp hạng nhất về kinh tế mà 1000 vạn lượng hoàng kim mà không có nổi là sao, chặcchặc chặc....aiz chắc mà nước Thiên Long Quốc chiếm hết kinh tế tàinguyên hàng đầu của các nước rồi nên giờ mấy nước 1000 vạn lượng hoàngkim cũng không có” Lăng Ngọc Châu lắc đầu vẻ mặt buồn buồn như kiểu mình đã vơ vét của mọi người nhiều qúa.
“công chúa Ngọc Châu,người nói qúa lời rồi chẳng qua tiền hằng tháng của chúng ta chưa tới1000 vạn lượng hoàng kim thì lấy đâu ra mà để trả cho người đây chứ”thái tử Tây Tạng cười cật nói, giải thích rất hợp tình hợp lí
“Ta đâu có nói một người trả tiền đâu, ta nói ai muốn nghe thì trả 1000 vạn lượng hoàng kim,thì các ngươi góp tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh/2194707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.