“Đúng là Thiên Long Quốc lắm thiên tài, vũ kỹ cũng cầm kỳ thi hoạ đều thông hết” Tây Tạng Thái Tử vỗ tay khen ngợi
”Thái tử, ngài quá khen rồi vũ kỹ ở Thiên Long Quốc ta đâu sánh bằng vũ kỹ ở Tây Tạng ngài được” Thất Công chúa Lăng Hoa Nhi cười tươi xinh đẹp rồi lên tiếng trả lời Thái Tử Tây Tạng ,hai mắt đối phương nhìn nhaucười nhưng không ai biết hai người này trong hồ lô nghĩ gì. ( t/g: haingười này đối chọi mắt gay gắt quá ta nhìm mà thấy sợ ==' )
”Thất công chúa, đã quá lời rồi dù Tây Tạng ta có vũ kỹ đẹp đến mấy cũng không hay bằng Thiên Long Quốc được” Tây Tạng Thái Tử phe phẩy quạtcười rồi trả lời .
”công chúa, ta cũng muốn hiến một khúcnhạc không biết hoàng đế Thiên Long Quốc có cho không” Công Chúa Ba Tưđứng dậy ra khỏi chỗ hành lễ tay phải để chéo ngực cung kính hỏi.
”Được , ân chuẩn” Hoàng Thượng Thiên Long Quốc cười trả lời.
”Đa tạ, hoàng đế” Công chúa ba tư tươi cười cảm tạ rồi vỗ tay ba cái”bộp bộp bộp” bên ngoài có bốn người khênh một hộp hình tứ giác vào đặtgiữa cung điện.
Lăng Ngọc Châu và mọi người Thiên LongQuốc ngẩng đầu lên khi nhìn thấy người khênh vào mọi nhận ra ngay đóchiếc đàn piano chả có ai vẻ ngạc nhiên như đã được nhìn qua nhiều lần.Đúng vậy vì ở Thiên Long Quốc đã từng được nhìn thấy và thường đượcnghe nhạc rồi nên không có ngạc nhiên gì hết. Mấy sứ giả nước khác thìngạc nhiên lên tiếng xì xào
”Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh/2194706/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.