Chương trước
Chương sau
Dương Quảng Thăng cũng theo sát phía sau.
Ông ta nhìn theo đường chỉ tay của Vân Quán Ninh, nghĩ kỹ rồi nói: "Vương phi, cách đằng trước không xa chính là một vách đá, dưới vách đá đó có một con sông rất lớn."
Cho nên phía trước kia, chính là đường cùng.
"Nếu là đường cùng thì chắc chắn bọn họ sẽ đi đường vòng."
Vân Quán Ninh trầm tư nói.
Nhớ lại lời Huyền Sơn tiên sinh đã nói với cô, rằng tên to con kia không ngừng thay đổi lộ trình.

Những dấu vết mà Viên Bảo để lại suốt chặng đường cũng là một minh chứng.
Tên to con kia liên tục đổi hướng đi, lộ trình phức tạp.
Vân Quán Ninh từ trong túi lấy ra một tấm bản đồ, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng bèn nói: "Men theo con sông này đi lên sẽ là hướng quay về Dực Thành, đi xuống sẽ là Hương Thành."
Không nhìn bản đồ thì nàng sẽ không phát hiện ra điểm không đúng ở đây.
Nhưng vừa nhìn bản đồ, nàng mới phát hiện ra nơi hẻo lánh nhất của Hương Thành chính là núi Tây Hương!
Một ý nghĩ rợn người chợt hiện lên trong đầu nàng...
Vân Quán Ninh kinh ngạc nhìn sang Mặc Diệp.
"Sao vậy Ninh Nhi? Có phát hiện gì à?"
Mặc Diệp thấy nàng kỳ lạ, bèn vội vàng hỏi.
Vân Quán Ninh liếc qua đám người Dương Quang Thắng, hai tay nàng run rẩy đưa tấm bản đồ cho hắn xem, nàng căng thẳng không nói được lời nào, nhưng ngón tay lại chỉ vào một chỗ trên bản đồ: Núi Tây Hương!
Mặc Diệp cũng lập tức hiểu được ý Vân Quán Ninh muốn nói.
Chẳng lẽ người đứng đằng sau vụ bắt cóc Viên Bảo chính là Mặc Hồi Phong?
Tất cả chuyện này đều do hắn ta làm ra ư?
Hai người nhìn nhau, họ nhận ra sự kinh ngạc trong đôi mắt của nhau.
Không đợi Vân Quán Ninh nói gì, Mặc Diệp đã hạ lệnh: "Như Mặc, lập tức dẫn người đi về Tây
Thành và núi Tây Hương, canh giữ ở cửa thành, nếu phát hiện tung tích của Viện Bảo thì lập tức ra tay!"
Quan binh kia cũng đã nói, tên to con có nói là bọn họ đến Hương Thành tìm thân thích để
nương nhờ.
Địa điểm cuối cùng mà bọn họ muốn tới, cho dù không phải Hương Thành thì cũng rất có khả năng sẽ là núi Tây Hương!
Nếu như tất cả những chuyện này đều là do Mặc Hồi Phong làm...
Thì tên to con kia nhất định sẽ đưa Viện Bảo tới núi Tây Hương!
Xác định được Hương Thành và núi Tây Hương, trước khi Mặc Hồi Phong kịp đến, bọn họ có đến tám, chín phần có thể bắt được tên to con kia.
Như Mặc lập tức nhận lệnh.
Như Ngọc nghi ngờ hỏi: "Chủ tử, nếu bắt được tên to con đó thì sẽ xử lý thế nào? Thuộc hại
nghĩ, hắn ta sẽ không dễ dàng nhận tội."
"Để hắn ta sống, bổn vương sẽ đích thân thẩm vấn!"
Mặc Diệp nói gằn từng chữ một.
Ánh mắt hắn rất lạnh lùng, giống như một hồ băng ngàn năm, khiến người khác không khỏi rét run vì sợ.
Chỉ một câu nói, Như Ngọc đã lập tức hiểu, nếu tên to con kia rơi vào tay chủ tử của hắn ta, thì e là, sống không bằng chết!
Như Mặc dẫn người rời đi!
Như Ngọc cũng dẫn theo người lập tức dọc theo con sông lớn truy tìm tung tích tên to con
Hiện giờ não bộ của Vân Quản Ninh vẫn rất căng thẳng, nàng không dám thả lỏng.
Nàng và Mặc Diệp cũng tiếp tục tìm kiếm.
Bọn họ đã xa nhi tử hai ngày hai đêm rồi.
Không biết thời gian đó, nhi tử đã gặp phải những chuyện gì...
Nàng không tự chủ được mà suy nghĩ linh tinh, trong đầu toàn hình dung ra cảnh nhi tử rơi vào tay bọn bắt cóc sẽ không được ăn ngon mặc ấm, sẽ bị bọn chúng đánh mắng ngược đãi.
Thậm chí, có khi còn bị bọn chúng cắt ra từng mảnh rồi thì sao...
Hay là bị bán đi rồi...
Tóm lại nàng đã nghĩ tới đủ mọi kết cục đáng sợ.
Theo phán đoán hiện giờ thì có thể chắc đến tám chín phần chuyện này là do Mặc Hồi Phong đứng sau hạ lệnh, ngược lại, nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
ít nhất tạm thời bọn bắt cóc sẽ không dám làm gì Viên Bảo!
Chỉ cần cứu được Viện Bảo trước một bước, không để thằng bé rơi vào tay của Mặc Hồi Phong thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Về kế hoạch lần này của Mặc Hồi Phong, không hiểu sao Vân Đinh Lan lại không viết thư báo trước cho nàng. Nhưng sự tức giận và oán hận của nàng đối với Mặc Hồi Phong đã ngấm sâu vào tận xương tủy!
Mối quan hệ giữa Mặc Diệp và Mặc Hồi Phong cũng sẽ chấm dứt hoàn toàn!
Vân Quán Ninh đã đoán đúng, tên to con thật sự dẫn theo Viên Bảo, đổi từ đường bộ sang đường thủy.
Sau khi lên thuyền và lênh đênh trên mặt nước, Viện Bảo lập tức cảm thấy khó khăn.
Làm thế nào thằng bé có để lại manh mối cho mẫu thân và mọi người đây?
Nhìn dòng sông mênh mông trước mặt, Viên Bảo suy nghĩ miên man.
Ngay lập tức, thằng bé nghĩ ra một ý hay...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.