Cái uy hiếp “đáng sợ” kia lại tới rồi.
Hắn ta muốn đánh người.
Hai người bọn họ đến cùng ai mới là người bắt cóc, ai mới là người bị bắt
vậy?
Vị chưởng quầy vẫn luôn chú ý đến bọn họ, trong lòng bắt đầu sinh nghi.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, ông ta âm thầm đi ra khỏi tửu lâu...
Tên to con quay lại thì không thấy chưởng quầy đâu, vốn còn chưa để ý.
Nhưng nghe khách nhân khác ở trong tửu lâu đang bàn tán về chuyện hoàng trưởng tốn điện hạ mất tích, thì lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
“Nghe nói bởi vì hoàng trưởng tốn điện hạ mất tích cho nên toàn bộ kinh thành cũng bị đào sâu ba thước! Hoàng thượng nổi trận lôi đình, các vương phủ cũng xuất động nhân mã đi tìm kiếm, còn có tất cả quan viên đều tự giác đi tìm kiếm hoàng trưởng tốn điện hạ.”
“Còn có Minh vương và Minh vương phi đều sắp điên rồi, cũng tự mình đi tìm kiếm.”
“Chuyện lần này huyên náo thật đúng là không nhỏ.”
“Còn không phải sao! Người mất tích chính là hoàng trưởng tốn điện hạ tôn quý vô song đấy! Cũng không phải loại người râu ria.”
“Cũng không biết người nào to gán như vậy, lại còn dám bắt cóc hoàng trưởng tốn điện hạ.”
“Nếu mà bị bắt được, không biết sẽ bị tra tấn thành cái dạng gì?”
Bởi vì chuyện hoàng trưởng tôn bị mất tích mà toàn bộ Nam Quận cũng bắt đầu giới nghiêm. Trong tửu lâu này cũng chỉ có tốp năm tốp ba khách nhân, đang ăn lạc uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601970/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.