Đoạn đường bắt Viên Bảo ra khỏi kinh thành, tuy cái tên ranh con này rất ngoan ngoãn, nhưng tên to con vẫn luôn cảm thấy thằng bé này trong bụng toàn là ý nghĩ xấu xa.
Tên ranh con này chắc chắn có không ít ý nghĩ xấu.
Bởi vậy tên to con cũng không dám buông lỏng cảnh giác với thằng bé.
Nhưng Viên Bảo dường như không nghe thấy câu nói này, chỉ nắm tay áo của tên to con, làm bộ đáng thương nói: "Phụ thân, ta đói bụng đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi đây này.”
“Ăn ăn ăn, mang ta đi ăn.”
Tên to con tức giận trừng mắt nhìn thằng bé: “Muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn gà nướng, thịt vịt nướng, móng heo kho, sườn xào chua ngọt còn có ruột heo.”
Viên Bảo đếm trên đầu ngón tay.
Tên to con: “... Người mẹ nó muốn ăn chết ta à? Còn ăn ruột heo, ai nói cho người biết cái này có thể ăn hả? Đó là chỗ chứa phân heo đấy!”
Thực buồn nôn!
Viên Bảo nhắn cái mũi nhỏ: “Mẫu thân của ta nói ruột heo có thể ăn mà!”
“Mẫu thân của ta cũng đã từng làm cho ta ăn rồi, còn có món kho, thịt kho tàu, còn có canh hầm, còn có...”
Thằng bé lải nhải như một tiểu lão đầu, tiếp tục đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi đếm xong lại còn lẩm bẩm: “Mẫu thân của ta nói, ta đang trong giai đoạn trưởng thành, nhất định phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng! Hơn nữa, ta đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, ngươi cũng không thể lại để cho ta ăn lương khô mỗi ngày được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601968/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.