Chương trước
Chương sau

Dứt lời, hắn ta lại phóng khoáng mà vỗ vỗ túi tiền ở bên hông của mình: "Yên tâm, bản vương mang đủ tiền."
"Hôm nay bản vương trả tiền!"
Vân Quán Ninh: "..."
Nàng giống như là người không có tiền sao?
Mặc Vĩ đây là đang xem thường ai chứ hả?
Lúc trước còn cảm thấy tính tình của hắn thất thường, còn cùng liều mạng với Mặc Diệp.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt này, Mặc Vĩ sau khi chuyển biến tốt đẹp, tính tình này rõ ràng giống như mặt trời xán lạn... Tham ăn thú vị giống như Mặc Hàn Vũ!
Cẩn thận tưởng tượng, huynh đệ Mặc gia đều có cùng một đặc điểm: “Trong ngoài không đồng nhất.”
Mặc Hồi Diên nhìn thì ôn hòa như ngọc, thật ra lại nham hiểm tàn khốc.
Mặc Hàn Vũ ngoài mặt thì tham ăn ham chơi, ngẫu nhiên còn có thể bình tĩnh, khôn khéo.
Mặc Hồi Phong nhìn thì dũng mãnh hung ác nham hiểm, ngược lại thì vô cùng nghiêm khắc!
Mặc Diệp cũng không cần phải nói, trước mặt người khác thì nhạt nhẽo lạnh lùng, một bộ dáng "Bản vương coi tất cả các ngươi đều là không khí". Còn trước mặt Vân Quán Ninh và Viên Bảo thì hắn chính là một cái túi dùng để trút giận, biết ngoan ngoãn phục tùng!
Hiện giờ đến lượt Mặc Vĩ, thì ra cũng có một mặt ngây ngô này!
Vân Quản Ninh giống như là phát hiện ra một thế giới mới.
Đã có người muốn mời khách, nàng tất nhiên sẽ không khách khí: "Được! Vậy chúng ta đi thôi."
Nàng đã sớm nghĩ kỹ nên chuẩn bị lễ vật sinh thần gì cho Vân Chấn Tung rồi.
Tới ngày sinh thần của ông ta, ông ta cũng đừng kinh ngạc đến rớt cằm là tốt rồi!
Dù sao đây là do Văn Chấn Tung nhất quyết phải mời nàng đến, lại không phải nàng chủ động muốn đi. Đến lúc đó làm ra chuyện sai lầm gì, cũng đừng có tìm nàng gây phiền phức!
Ánh mắt Vân Quán Ninh rất nghiền ngẫm, lén lút chà xát hai tay.
Cùng với Mặc Vĩ dạo quanh toàn bộ kinh thành, cuối cùng thì Vân Quán Ninh cũng tìm được lễ vật mình thích.
Hôm nay Như Yên ở lại trong Vương Phủ, Như Ngọc thì đi theo Vân Quán Ninh đi dạo phố.
Sau khi hồi phủ, trong tay Như Ngọc xách theo bao lớn bao nhỏ...
Như Yên kinh ngạc: "Đây đều là lễ vật chuẩn bị cho sinh thần của Vân Quốc Công sao?"
"Không phải."
Vân Quán Ninh dứt khoát phủ nhận: "Ông ta là cái gì mà phải mua nhiều đồ vật cho ông ta như vậy? Đây đều là ta lấy của Chu Vương, dù sao hắn ta cũng nhiều tiền."
Như Yên: "...Vương Phi lợi hại!"
Vân Quán Ninh cũng mệt mỏi, nàng ngồi ở một bên uống trà.
Như Ngọc cười nói: "Như Yên, hôm nay người không thấy được vẻ mặt của Chu Vương, thật là đáng tiếc!"
"Vẻ mặt gì?"
"Chính là bị Vương Phi nhà chúng ta lừa, dáng vẻ chán nản hối hận!"
Như Ngọc che miệng cười, Như Yên cũng cười theo.
Đúng lúc này, Mặc Diệp trở về.
Lúc này, hoàng hôn bên ngoài đã buông xuống, bóng tối bao trùm cả Kinh Thành. Mặc Diệp vừa vào cửa, nhìn thoáng qua Vân Quản Ninh, sau đó nghi ngờ liếc nhìn những nơi khác.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy ánh mắt của hắn không thích hợp, Vân Quán Ninh lên tiếng hỏi.
Mặc Diệp nhíu mày: “Viên Bảo đâu?”
Vẻ mặt của Vân Quán Ninh thay đổi: "Hôm nay Viên Bảo không vào cung với chàng sao?"
"Viên Bảo chưa trở về vương phủ?"
Đôi mắt của Mặc Diệp trầm xuống!
Không kịp nói nhiều, hắn lập tức gọi Như Mặc: "Không phải người nói Viên Bảo đã trở về sao! Người đầu? Người đã chăm sóc Viên Báo thế nào vậy?"
Vân Quán Ninh lập tức đứng lên: "Ý gì vậy?"
"Viện Bảo không ở trong hoàng cung? Cũng không trở về sao?"
Nàng nắm chặt lấy tay áo của Mặc Diệp, hoảng sợ nhìn hắn: "Mặc Diệp, Viên Bảo của ta đâu?"
Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nhìn thấy Vân Quán Ninh hoảng loạn như vậy.
Không chỉ Vân Quán Ninh đang hoảng loạn mà hắn cũng đang hoảng loạn!
Như Mặc quỳ một gối xuống: "Chủ tử, không phải người đã gửi thư cho thuộc hạ bảo thuộc hạ đến Thần Cơ Doanh lấy tư liệu về hỏa khí giao cho vương phủ sao?"
Rõ ràng Như Mặc vừa mới trở lại.
Hắn ta lấy ra tư liệu hỏa khí từ trong tay mình, đưa cho Mặc Diệp: "Người truyền tin đến nói, bảo thuộc hạ đến Thần Cơ Doanh"
"Sau đó cùng Điện hạ trở về, thuộc hạ lập tức..."
Không có chăm sóc Viên Bảo!
Mặc Diệp nhìn tư liệu trong tay Như Mặc, vẻ mặt kinh hãi: “Bản vương kêu người tới Thần Cơ Doanh lấy tư liệu lúc nào?"
Nghe đến đây, Vân Quản Ninh không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vẻ mặt của nàng dần trở nên hoảng hốt: "Con trai ta đâu? Mặc Diệp, chàng để lạc mất con
Nàng không có nhiều lời, lập tức xoay người chạy ra ngoài cửa.
Trời đã tối.
Không biết bây giờ Viên Bảo đang ở đâu, thằng bé phải sợ hãi như thế nào!
Sẽ không sao nếu thằng bé ở cùng Mặc Tông Nhiên, nhưng Mặc Diệp là từ Ngự Thư Phòng
không ở trong Ngự Thư Phòng, không có sự bảo vệ của Mặc Tông Nhiên...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.