“Ở trong lòng Ninh Nhi, thực ra vẫn luôn oán hận bổn vương.”
CU.
Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, vẻ mặt Mặc Diệp rất bình tĩnh: Tuy ngoài miệng nàng ấy không nói, nhưng bổn vương biết rõ. Sau khi trải qua một năm cố gắng này, bổn vương vẫn chưa thể đi vào trong lòng của nàng ấy.”
Mặt ngoài nhìn lúc nào Vân Quán Ninh cũng cười toe toét.
Nhưng mấy năm trước hắn đã tạo thành vết thương quá lớn cho nàng rồi, thể nên cho đến bây giờ nàng vẫn không muốn mở rộng trái tim đón nhận hắn.
“Không thể nào?”
Vẻ mặt Như Mặc kinh ngạc nói: “Thuộc hạ thấy vương phi đối với người rất tốt mà.”
Hắn ta gãi gãi đầu rồi ngồi xuống sàn nhà bên cạnh Mặc Diệp: “Bình thường vương phi cũng không có nhắc đến chuyện này, thuộc hạ còn tưởng rằng chuyện này đã xong rồi.”
Lúc trước khi Vân Quán Ninh luyện chế thuốc độc, không phải vẫn lấy Mặc Diệp ra thử độc hay sao?
Trời xui đất khiến thế nào mà lại có thể khiến cho thân thể Mặc Diệp trở thành bách độc bất xâm...
Bọn họ đổ mồ hôi hột thay hắn, nhưng cái người này lại không thèm để vào mắt.
Còn tự hào khoe khoang ở trước mặt hàn vương cơ mà.
Ngày bình thường nhìn thấy Mặc Diệp và Vân Quán Ninh hòa hợp ở chung, bây giờ Mặc Diệp lúc nào cũng đi theo Vân Quán Ninh, hắn ta còn tưởng rằng chuyện năm đó đã kết thúc rồi.
“Ngu xuẩn.”
Mặc Diệp quét mắt nhìn hắn ta một cái.
Sau đó thở dài một hơi: “Chuyện năm đó đúng là bổn vương không tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601924/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.