Vân Quán Ninh xoay người lại nhìn, là Dương thái y đang chạy thục mạng đuổi theo sau: "Minh Vương Phi, người chạy nhanh như thế làm gì chứ! Vị thần già rồi, tay chân không còn linh hoạt nữa, chạy theo không nổi!"
"Ngươi chạy theo ta làm gì chứ?"
Vân Quán Ninh tốt bụng đỡ lấy thùng thuốc giúp ông ta.
Dương thái y rút khăn tay ra chậm mồ hôi rồi mới hổn hển nói: "Vị thần muốn hỏi Minh
Vương Phi là sao mà làm được. Hoàng trưởng tốn điện hạ cũng bốn tuổi rồi mà vẫn chưa bị ai phát hiện! Đột nhiên lại từ trong bước ra khiến cho mọi người đều sợ muốn rớt hàm!"
Vân Quán Ninh: "..."
Nàng còn tưởng đâu là lão già này có chuyện gì gấp lắm! Không ngờ là lại vì chuyện này?
"Dương thái y à, ta thấy ông làm viện chính ở thái y viện thật là phí phạm tài năng!"
Nàng liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nên làm sử quan mới phải!"
Dương thái y vui vẻ bật cười ha hả: "Minh Vương Phi, nếu như vị thần làm sử quan chắc chắn sẽ viết một quyển sách tên là Minh Vương Phi Truyện cho người! Để cho hậu nhân đều biết vị vương phi thú vị như người vậy!"
"Ý người muốn nói là để cho người người đều biết ta khó ưa đến mức nào sao?"
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng.
"Vẫn là Minh Vương Phi hiểu ý thần"
Dương thái y vuốt vuốt hàm râu dưới cằm.
Hai người kẻ trước người sau rời khỏi Sở Vương Phủ.
Minh Vương Phủ, hôm nay Viên Bảo vẫn chưa thể trở về phủ. Còn Mặc Diệp ngược lại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601920/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.